Sau khi trò chuyện thân mật một lúc, vua Định Ưng nghiêm nghị hỏi Lê Dương Chính một vài câu, hắn đều đối đáp vô cùng trôi chảy, nhà vua cũng khá hài lòng.
Đến câu cuối cùng, nhà vua hỏi: “Theo ngươi hiện giờ điều gì mà Đại Lịch cần làm nhưng vẫn chưa làm?”
Đây là một câu hỏi cực kỳ khó, ngay cả quan đại thần cũng không thể đưa ra câu trả lời thuyết phục, nhà vua đã hỏi những thí sinh trước đó, có người ca ngợi nhà vua tài đức cho nên những việc cần làm sớm đã làm xong, cũng có người nói cần tăng cường quân sự, gia tăng sản lượng lương thực tu bổ đê điều gì đó, nhà vua nghe xong chỉ im lặng chứ không đưa ra lời bình nào.
Không phải họ nói không đúng, mà chẳng qua không hợp ý nhà vua mà thôi, cái ngài ta cần là một điều gì đó mới lạ, thứ mà Đại Lịch thật sự cần ngay lúc này.
Dù vậy ngài ta cũng không quá gượng ép đám nhân tài mới, phải cho họ thời gian để rèn giũa, thằng nhóc Lê Dương Chính này cũng thế, hắn chỉ cần nói đúng trọng điểm, ngài ta sẽ lập tức trao chức Trạng Nguyên cho hắn ngay.
Lúc này Lê Dương Chính cúi đầu giống như đang suy nghĩ, sau cùng hắn ngẩng đầu lên, vẻ mặt kiên định mà nói: “Bẩm bệ hạ, thần cho rằng điều Đại Lịch cần làm hiện giờ chính là mở cảng ngoại giao.
”
“To gan!” Vua Định Ưng quát lớn.
“Sao ngươi dám khiêu chiến quyền lực của quân chủ như thế hả? Mở cảng? Ngươi đang muốn bọn ngoại lai tạp chủng kia xâm nhập vào thiên hạ của trẫm, thuần hóa con dân của trẫm, cướp đất đai ruộng vườn của trẫm sao?”1
Trăm năm trước đã từng có triều đại đẩy mạnh thương mại giao lưu kinh tế với các nước bên ngoài, mở cửa tự do mậu dịch, từ đây thương buôn nước ngoài tràn vào như suối, ngân khố quốc gia tăng lên như vũ bão, nhưng sau đó không lâu hệ lụy đã bắt đầu phát sinh, người người nhà nhà đua nhau chuyển tầng lớp, sĩ công nông thương, thương nhân xếp chót nay vươn mình lên cao chỉ xếp sau quan lại, đất đai trở nên khô cằn, lương thực khan hiếm vì thiếu nông dân chăm bón, thậm chí dân chúng còn không cho con em đi học chữ mà lại muốn chúng theo đoàn buôn học cách làm giàu.
Điều này đe dọa nghiêm trọng đến sự phát triển của nông nghiệp và quá trình bồi dưỡng nhân tài cho quốc gia, song song với đó văn hóa ngoại lai dần xâm nhập vào giữa quần chúng, giáo lý tự do không theo khuôn phép, không kính sợ vương quyền chậm rãi thay đổi tư tưởng của dân đen, họ không muốn trung quân, cũng chẳng muốn ái quốc, không tuân theo tam cương, lại muốn giẫm đạp lên ngũ thường, hoàn toàn phá vỡ thế độc tôn quyền lực của hoàng tộc.
Nhận ra tính chất nghiêm trọng của sự việc, triều đình tức tốc phá cảng chặn đường, may sao tư tưởng nhân quyền chưa thật sự tẩy não quần chúng, nếu không mất nước chỉ là chuyện sớm muộn.
Bài học xương máu này luôn được truyền thừa xuống các trữ quân của Đại Lịch, dù đổi mấy đời vua, đổi bao nhiêu họ chúa thì cũng không ai được phép quên giáo huấn của tổ tiên, vậy mà bây giờ một thanh niên ngông cuồng dám quỳ trước điện dõng dạc nói chuyện Đại Lịch cần làm chính mà mở cảng ngoại giao, đúng là chán sống mà!
Tuy nhiên dường như Lê Dương Chính không hề dao động trước cơn thịnh nộ của vua Định Ưng, sống lưng thẳng tắp, đầu hơi cúi xuống nhưng không thấp hèn, không phải hắn không sợ chết mà là hắn đang đánh cược, hắn đánh cược sự nghiệp và thời gian của mình.
Việc mở cảng phải đợi đến năm năm sau, mặc dù biết rõ hiện tại chưa xảy ra chiến sự với nước láng giềng, nhà vua sẽ không đồng ý