“Tú bà, chúng tôi mang hàng hóa về rồi đây!”
Năm sáu gã đàn ông đi đến trước cổng một căn nhà nằm sâu bên trong khu rừng, nhìn bề ngoài nơi này không khác gì một chỗ ở dành cho người ẩn cư, nhưng bên dưới của nó lại có cả một tầng hầm với đủ loại dụng cụ để “huấn luyện” con hàng.
Hai tay hai chân và miệng của Trương Ai Thống bị trói chặt, bọn chúng vác cậu trên vai và mang về hang ổ của mình như một chiến lợi phẩm.
“Ưm… ưm…”
Trương Ai Thống liều mạng vùng vẫy, dây thừng siết chặt vào da thịt đến mức rướm máu, cậu vừa đau vừa sợ hãi, cậu không biết đám người này sẽ làm gì mình, hiện tại ngay cả tự sát cậu cũng không làm được, chỉ cần nghĩ sắp tới mình sẽ bị làm nhục, cậu chỉ cảm thấy bản thân như đang rơi xuống mười tám tầng địa ngục.
“Thằng chó chết đó đâu?” Thằng Tài ôm cái đầu máu me đã được băng bó xông tới túm lấy tóc của Trương Ai Thống lôi xuống đất.
“Mày dám đánh tao à? Chết này! Chết này!” Thằng Tài đá mấy cái thật mạnh vào bụng và ngực của Trương Ai Thống, máu miệng lập tức trào ra.
Chưa đã cơn giận, nó túm đầu Trương Ai Thống kéo lê đến lu nước gần đó rồi nhấn đầu của cậu xuống.
“Ọc ọc…” Trương Ai Thống cố vùng vẫy nhưng không được, không khí trong phổi bị rút ra hết, cậu chỉ cảm thấy đầu óc của mình trống rỗng, có phải cậu sắp chết rồi không?
Mấy tên tay sai của tú bà thấy con hàng mới mang về sắp bị ngạt nước chết lập tức chạy tới kéo thằng Tài ra, Trương Ai Thống nằm vật ra đất, miếng vải bịt ngang miệng cũng tuột xuống.
“Khụ khụ khu… ọe…”
Trương Ai Thống ho sặc sụa rồi nôn ra một bãi máu, cánh môi tái nhợt không ngừng run rẩy, đôi mắt của cậu mờ dần, cậu chỉ thấy được vài người đang đứng phía trước nhưng không thể nhìn rõ mặt.
“Tụi bây buông tao ra! Tao là người của quý nhân, tụi bây có tin tao kéo người tới đập nát cái động chứa của tụi bây không?” Thằng Tài gào thét.
Đám người kia biết người đứng sau thằng Tài không phải hạng tầm thường cho nên cũng khá e dè, một tên tay sai bặm trợn hất mặt cho mấy tên khác thả nó ra, sau đó nói: “Đây là con hàng mới, anh hành hạ nó như vậy lỡ nó chết thì chúng tôi còn làm ăn gì nữa? Hơn nữa nếu vị quý nhân kia mà biết anh giết nó, có lẽ anh sẽ gặp rắc rối lớn đấy.
”
Lời gã tay sai vừa nói ra khiến thằng Tài chột dạ, đúng là bà lớn đã dặn phải để nó sống, may mà lúc nãy nó bị mấy thằng này kéo ra, nếu không mạng nó khó giữ rồi.
Tuy nhiên thằng Tài vẫn chưa nuốt được cục tức bị gậy gỗ đập vào đầu, nó bèn tiến tới chỗ của Trương Ai Thống muốn đánh thêm vài cái cho hả giận, thấy có người đang đi lại gần, cậu sợ hãi toàn thân run lẩy bẩy.
“Tha… tha cho tôi… cầu xin các ông mà… khụ khụ…” Giọng của Trương Ai Thống yếu ớt đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng thều thào.
Thằng Tài đạp bàn chân lên mặt cậu, nhếch mép cười nhạo: “Sao tha cho mày được? Đáng lẽ lúc nãy mày