Trương Ai Thống không biết mình đã hôn mê bao lâu, cơn đau toàn thân kéo cậu tỉnh lại, thứ đập vào mắt đầu tiên chính là tấm rèm bằng nhung lụa sang quý treo trên đỉnh đầu, sau đó là mùi thơm thoang thoảng của trầm hương.
Nơi này là đâu?
“Ưm…”
Trương Ai Thống khẽ nhúc nhích, đột nhiên nơi riêng tư phía sau truyền tới cơn đau nhức khiến cậu không kiềm chế được mà rên một tiếng, cũng chính cơn đau này nhắc cho cậu nhớ mình đã không còn trong sạch nữa.
Trương Ai Thống cắn chặt môi, hai mắt mở to trừng trừng, từng ký ức kinh hoàng ùa về trong đầu, cậu đã bị chính mẹ ruột bán vào ổ chứa, bị đánh đập, bị… làm nhục và giờ đây có lẽ cậu đang nằm đợi người khác tới giao hoan.
Ha, thật không ngờ khi cậu được nằm trên chiếc giường có đệm lót mềm mại thế này lại là lúc chờ đợi để phục vụ đàn ông.
Nhưng mà cậu phải chịu đựng, cậu không được chết, phải sống mới có cơ hội trả thù người phụ nữ ác độc kia.
“Tỉnh rồi à?”
Một giọng nam vang lên, Trương Ai Thông định trốn tránh theo bản năng, nhưng rồi lại quyết định nhắm mắt nằm yên, dù sao có chạy cũng không thoát, tuy vậy cơ thể không ngừng run rẩy đã vạch trần sự sợ hãi trong lòng cậu.
Lê Dương Chính nhìn chằm chằm vào gương mặt của mình ở kiếp trước, không khỏi sinh lòng trìu mến.
Hắn ngồi xuống bên giường, giơ tay ra vuốt ve mái tóc xơ cứng của Trương Ai Thống, thiếu niên cảm nhận được bàn tay của hắn chạm vào mình toàn thân càng run rẩy dữ dội hơn.
Chất tóc thô ráp thật, nhưng cũng phải thôi, ăn còn không đủ để nuôi cơ thể thì sao đủ để nuôi tóc, sau này hắn phải thường xuyên lấy bồ kết gội đầu cho cậu mới được.
Tiếp đến Lê Dương Chính sờ xuống gò má, xuống cần cổ rồi dừng lại ở bả vai, hầy, gầy quá, sau này phải nuôi cho béo lên mới đẹp.
Vừa rồi lúc cậu còn hôn mê, hắn đã giúp cậu thoa thuốc trị thương tiện thể sờ nắn khắp người cậu một lần rồi, nhưng lúc này vẫn không nhịn được mà sờ thêm vài cái.
Trương Ai Thống nghĩ người nọ sẽ xâm hại mình, mặc dù đã cố gắng kiên cường nhưng nước mắt vẫn rơi xuống, đột nhiên một vật gì đó giống như ngón tay người tách môi của cậu ra, sau đó một giọng nam vang lên: “Đừng cắn môi nữa, chảy máu luôn rồi này, ngươi cũng không cần giả vờ như bản thân rất kiên cường, ngươi càng như vậy, người khác càng muốn bắt nạt ngươi.
”
Lê Dương Chính nhìn cánh môi bị cắn đến chảy máu mà đầu lông mày nhíu lại thật chặt, trong lòng thầm nghĩ chảy nhiều máu như vậy không biết có sứt môi hay không nữa, lát nữa phải sang phòng cha lấy thuốc trị thương nhà vua ban cho để thoa cho cậu mới được.
Mà Trương Ai Thống nghe Lê Dương Chính nói xong nước mắt lập tức tuôn ra như suối, lá chắn bảo vệ sự yếu ớt trong cậu vỡ nát, để lộ ra nội tâm đầy rẫy tổn thương và sợ hãi.
“Đừng khóc, ta đã mua ngươi về, từ nay về sau sẽ không ai làm hại ngươi nữa đâu.
”
Trương Ai Thống nghiêng đầu nhìn vào vách trong, im lặng không nói gì.
“Ngươi vẫn chưa thất tiết, gã khốn kia chỉ mới đưa ngón tay vào làm phía sau của ngươi bị rách một chút, ta đã giúp ngươi thoa thuốc rồi, không bao lâu nữa sẽ lành lặn thôi.
”
Lê Dương Chính biết rõ trinh tiết chính là khúc mắc trong lòng “chính mình” lúc này cho nên ôn tồn giải thích cho Trương Ai Thống nghe, quả nhiên chỉ có bản thân hiểu rõ