Lý thị cảm thấy khó tin về những gì mình vừa nghe được.
“Con nói chàng trai mà con mang về là con riêng của thừa tướng? Ông ta dám làm vậy sao?”
Nước Đại Lịch cho phép đàn ông lấy nhiều vợ, nhưng con cái thì chỉ có vợ cả được sinh, nếu vợ cả không thể mang thai thì mới đến lượt vợ lẽ, thừa tướng Trương Bằng được người đời ca tụng là người chung thủy khi mà không cưới vợ lẽ, Tô thị còn sinh cho ông ta ba đứa con trai gái đều đủ, thật không ngờ lại có con riêng bên ngoài.
“Cùng là đàn bà như nhau, mẹ cảm thông cho hoàn cảnh của Tô thị, nhưng hành hạ một đứa trẻ tàn nhẫn như vậy thật không thể chấp nhận được.
” Lý thị khẽ than thở.
Bà cũng từng nằm trong số những người ngưỡng mộ Tô thị, hiện tại lại cảm thấy may mắn vì phu quân không mang về cho bà một đứa con riêng nào, nếu không biết đâu chừng bà sẽ trở nên điên cuồng độc ác không kém gì Tô thị thì sao?
Lý thị cảm thán xong lại liếc nhìn sang Lê Dương Chính, hỏi: “Chuyện này con đã hỏi ý cha chưa?”
“Dạ chưa, con định thu xếp mọi việc đâu ra đấy rồi thưa chuyện với cha sau.
” Lê Dương Chính đáp.
“Không được đâu con à, cha con và thừa tướng đối đầu nhau kịch liệt, mẹ là đàn bà suốt ngày sống trong hậu viện còn nghe nói một hai, nay con mang con của thừa tướng về nhà làm kẻ hầu, lỡ như ông ta vì thương con mà quyết sống mái với nhà mình thì nguy to.
”
Lê Dương Chính hơi cúi đầu hòng che đi cảm xúc nơi đáy mắt, hắn nghĩ Trương Bằng đã sớm đoán được hành động của Tô thị, nhưng ông ta vẫn mắt nhắm mắt mở để bà ta đẩy Trương Ai Thống xuống vực sâu tối tăm thì làm sao có chuyện thương yêu ở đây, chẳng qua hắn không đoán ra được sau khi biết Trương Ai Thống đang ở chỗ của hắn thì ông ta sẽ làm gì mà thôi.
“Con hiểu mình nên làm gì mà mẹ yên tâm, con sẽ sớm nói với cha về chuyện này.
”
Lý thị gật đầu, sau đó lại dè dặt hỏi: “Con… con thật sự không ham thích nam sắc đó chứ?”
Lê Dương Chính mỉm cười đáp: “Không đâu mẹ.
”
Lý thị an tâm thở phào nhẹ nhõm, không ham thích nam sắc thì tốt rồi, nếu không đường con cái của thằng Chính coi như đoạn tuyệt, bà hiểu tính nết của đứa con này, hắn đã muốn cưới đàn ông vào nhà rồi thì cho dù bị thái sư đánh gãy chân hắn cũng nhất quyết làm cho bằng được.
“Vậy thì tốt, năm nay con cũng đã mười tám, tuổi này mà chưa cưới vợ thì thật khó coi, hay là mẹ để ý xem có tiểu thơ nhà nào tốt cưới về cho con nhé.
”
Khóe miệng của Lê Dương Chính khẽ giật giật, mặc dù đời trước bị ép hầu hạ đàn ông nhưng tính ra hắn cũng không có cảm xúc với nữ nhân, nếu cưới vợ về có lẽ sẽ biến người ta thành góa phụ mất.
“Hiện tại con đang tập trung đọc sách chờ ngày thi Hương, chuyện vợ con để sau không muộn, dù