Đầu giờ Mão[1] của ngày hôm sau, Lê Dương Chính thức giấc theo thói quen, trời bên ngoài còn tối đen, hắn bèn thắp đèn dầu lên.
Thấy trong phòng sáng đèn, thằng Quy vội vàng rót nước sôi từ trong ấm đã đun sẵn từ trước ra chậu, đang định bưng vào cho cậu chủ rửa mặt thì thấy Trương Ai Thống đứng lóng nga lóng ngóng trước cửa.
“Cậu cần gì sao?” Thằng Quy hỏi.
“Tôi… tôi… tôi muốn hầu hạ cậu chủ, nhưng không biết nên làm gì.
” Trương Ai Thống cúi thấp đầu xuống, trông dáng vẻ này rất thích hợp để bắt nạt.
“E hèm, cậu chủ đã dặn cậu không cần dậy sớm, phải ngủ nhiều để vết thương mau lành, hơn nữa việc hầu hạ cậu chủ đã có tôi và hai con hầu làm, còn về phần cậu, cậu chủ sẽ có sắp xếp riêng mà.
” Thằng Quy nói xong định giơ tay lên gõ cửa.
“Có… có thể để tôi bưng nước vào được không?”
Nghe Trương Ai Thống hỏi vậy, thằng Quy chợt thông suốt, thì ra chàng trai này cũng biết tìm cơ hội lấy lòng chủ cả đấy chứ, cậu chủ đã coi trọng cậu ấy như vậy, mình nên tạo điều kiện cho người ta trèo lên cao biết đâu sau này sâu lột xác thành bướm, mình sẽ trở thành ân nhân của cậu ấy thì sao.
“Được rồi, nước tôi pha sẵn, độ ấm vừa phải luôn đó, nhớ hầu hạ cậu chủ cho đàng hoàng vào đấy.
”
Thằng Quy đưa chậu nước cho Trương Ai Thống rồi rời đi, cậu cầm chậu nước trên tay đứng chần chừ trước cửa không dám bước vào.
“Sao còn chưa mang nước vào?”
Giọng của Lê Dương Chính vọng ra từ bên trong, Trương Ai Thống giật mình vội vàng gõ cửa.
“Vào đi.
”
Trương Ai Thống mở nhẹ cánh cửa ra, lúc này Lê Dương Chính chỉ mặc mỗi cái khố ở dưới thân, phần trên trần trụi không một mảnh vải, cậu vừa nhìn thấy cảnh này vội vàng xoay lưng lại, mặt mày đỏ ửng rồi trở nên nóng bừng bừng.
“Sao lại là ngươi bưng nước vào cho ta? Tụi hầu ở bên ngoài lại muốn làm loạn nữa rồi à?” Lê Dương Chính quát.
“Dạ… dạ không phải, là tự con muốn bưng nước vào hầu… hầu hạ cậu rửa mặt.
”
Lê Dương Chính ngẫm lại cảm thấy sau sự việc phạt con Hồng hôm qua, đứa nào chán sống lắm mới dám động vào nhóc con này, vì thế cũng không tiếp tục truy cứu nữa.
“Bưng nước vào rồi thì đặt lên bàn đi, xoay lưng lại làm gì?”
“Dạ.
”
Trương Ai Thống xoay người lại, đầu cúi gằm xuống thấp đến nỗi cằm có thể chạm vào ngực luôn.
Kiếm Hiệp Hay
Lê Dương Chính đang định kêu cậu ngẩng đầu lên thì thấy vành tai của cậu đỏ ửng, lại nhìn nửa thân trên trần trụi của mình, hắn như hiểu ra điều gì đó.
Khóe miệng của hắn hơi nhếch lên rồi lấy áo lót mặc vào.
“Ta mặc áo rồi, ngẩng đầu lên đi.
”
Lúc này Trương Ai Thống mới chậm rãi ngẩng đầu, quả nhiên cả khuôn mặt đã đỏ bừng bừng trông, Lê Dương Chính không nhịn được mà bật cười, tại sao hắn không biết “chính mình” cũng có khoảnh khắc ngốc nghếch đến đáng yêu như vậy chứ?
Rửa mặt xong, Lê Dương Chính lại để cho “chính mình” giúp mình mặc quần áo, nhìn động tác trúc trắc của cậu, không hiểu sao tâm trạng của hắn rất tốt đẹp.
“Lát nữa ta theo thầy giáo học tập, ngươi đi cùng ta.
”
Trương Ai Thống ngạc nhiên xoe tròn mắt, hỏi: “Con đi theo đến chỗ cậu học được chứ ạ?”
Trong trí nhớ của cậu thì trường học là một nơi trang nghiêm, kẻ hầu như cậu có tư cách bước vào sao?”
“Ừ, cứ đi theo ta là được, cha ta mời thầy giáo về dạy riêng trong phủ, không câu nệ lễ tiết như ở trường học.
”
Nghe Lê Dương Chính giải thích, gánh nặng trong lòng Trương Ai Thống cũng được buông bỏ, hắn thấy cậu thở phào thì biết mình làm đúng rồi, tâm tư của nhóc con này mẫn cảm và phức tạp thật đấy.
“Nhưng muốn đến nơi dạy học thì quần áo tóc tai của ngươi cũng phải chỉnh tề, nếu không sẽ khiến thầy giáo không vui.
”
Trương Ai Thống hoảng hốt sờ lên đầu tóc của mình rồi hoang mang hỏi: “Con… con ăn mặc như vậy đã được chưa ạ?”
Lê Dương Chính nhìn chàng trai trước mắt một lượt từ trên xuống dưới, quần áo trên người cậu do hắn đưa tới, đương nhiên phù hợp, còn đầu tóc thì… vẫn như một cái ổ quạ.
“Ngồi xuống đi, ta chải tóc cho ngươi.
”
“Không…”
Nhưng Lê Dương Chính đã ấn cậu xuống ghế rồi cầm lược lên nhẹ nhàng chảy đầu cho cậu.
Cảm nhận bàn tay ấm áp