Thái sư đột nhiên vung tay áo lên vỗ vào đầu Lê Dương Chính một cái, may mà thường ngày hắn có luyện tập sức lực một chút, nếu không đã bị cha mình đánh chúi đầu xuống đất rồi.
Hắn chưa kịp định thần thì lại bị ông mắng: “Cái thằng con trời đánh này, ăn cái gì mà báo quá vậy con? Sách này chứa đựng nhiều tinh hoa kiến thức như vậy mà mày mang đi bán chung với tạp ký, mày muốn làm cha tức chết mới vừa lòng đúng không?”
Lê Dương Chính ngẩn người, không phải chỉ là những bài toán đơn giản kèm theo quy tắc thôi sao? So với tứ thư ngũ kinh thì quyển sách này không khác gì tạp ký cả.
Thấy con trai vẫn không hiểu tính nghiêm trọng của sự việc, thái sư bất lực thở dài, sau đó ông liếc nhìn hắn với ánh mắt thăm dò: “Con mau nói thật, có phải con còn chuyện giấu ta hay không?”
Lê Dương Chính lại tiếp tục sửng sốt, ngoại trừ giấu việc hắn đoạt xác con trai của ông ra, hắn chưa kịp làm gì hết kia mà, chẳng lẽ thái sư đã nhận ra điều bất thường rồi sao?
“Bẩm cha, con không…”
“Hừ, nhìn cái mặt chột dạ của con kìa, còn muốn giấu ta sao? Con nói cho ta nghe, có phải con đã nghiên cứu rất lâu mới hoàn thành quyển sách này và định dùng nó để tạo tiếng vang thu về danh vọng cho mình hay không?”
Lê Dương Chính: …
Nhìn biểu cảm đờ đẫn của hắn, ông nghĩ ông đã đoán đúng rồi, bèn mắng: “Ngu xuẩn, muốn phổ biến sách của con rộng rãi khắp Đại Lịch không phải ném nó bán chung với mấy quyển tạp ký xáo rỗng kia là được, con làm vậy không cảm thấy có lỗi với chính bản thân mình sao?”
Thái sư nhăn mặt, biểu cảm đau khổ tiếc hận nói tiếp: “Vừa rồi mặc dù ta chỉ lật xem vài trang, kiến thức bên trong cũng rất đơn giản, nhưng chính vì nó đơn giản mới đáng quý, sách dạy Toán của nước ta quá phức tạp, người có thể hiểu không nhiều, hiểu rồi muốn truyền đạt lại cũng không dễ, nhưng quyển sách này của con giải quyết được hết, chậm rãi vững chắc, tích tiểu thành đại, nếu được đưa vào học vỡ lòng chắc chắn sẽ tạo nên sự thay đổi lớn đối với lứa học sinh sau này.
”
Nói xong ông bèn thở dài, một chuyện lớn lao vĩ đại như thế mà con trai của ông suýt tự tay đánh mất rồi, đúng là sinh con lo đến trăm tuổi mà.
Lúc này Lê Dương Chính mới hiểu ra, không phải vì hắn không nhận rõ lợi ích của quyển sách mình soạn, mà là vì sự đời trước, khi Đại Lịch quyết định mở cảng đón khách thì cũng đón một vài nhân tài từ nước khác vào kinh thành giảng dạy cái gọi là “khoa học” cho dân chúng nước nhà, từ đây việc học toán dễ dàng và phổ biến hơn rất nhiều, thậm chí nông dân không biết chữ cũng dựa vào nhận biết chữ số La tinh mà tính toán hàng hóa tiền bạc, chính vì phổ biến nhiều cho nên những quyển sách học toán cơ bản được bày bán tràn lan, giá trị tín ngưỡng cũng theo đó mà giảm xuống.
Tuy nhiên hiện tại Đại Lịch chưa mở cảng, toán học còn quá phức tạp, chủ yếu là kinh nghiệm được các cao nhân đúc kết từ thời xa xưa, hắn và Trương Ai Thống có thể hiểu được là vì có trí tuệ trời sinh, nhưng trên đời mấy ai được đặc ân ưu ái như hắn chứ? Vì thế quyển sách mà hắn soạn này đã không còn là hàng hóa thông thường mà đã trở thành xa xỉ phẩm rồi.
Lê Dương Chính nghĩ đến đây bèn khom lưng vái lạy thái sư: “Nhờ cha nhắc nhở, nếu không con đã phạm phải sai lầm lớn rồi.
”
Mặc dù hắn chỉ dùng một ngày rưỡi để viết nên cuốn sách này và mục đích chỉ đơn giản là muốn sổ sách trong nhà được tính toán dễ dàng hơn, nhưng nếu có thể kiếm danh vọng, hắn cũng không ngại tham lam thử một phen.
Thấy con trai đã thông suốt, thái sư cũng nhẹ lòng, sau đó ông nở nụ cười tươi, vỗ vai con trai rồi dùng giọng điệu tự hào nói: “Không hổ là con trai của ta, quả nhiên tài giỏi hơn người, đâu như cái đám ăn không ngồi rồi trong viện Hàn Lâm kia, chỉ biết ăn bổng lộc của triều đình lại chẳng viết ra được thứ gì hay ho, con yên tâm, sau khi cho hình minh họa vào, quyển sách này sẽ được bày bán ở vị trí quan trọng trong tiệm sách, nhất định sẽ tạo nên tiếng vang vô cùng lớn.
”
Lê Dương Hoàng đứng bên cạnh cũng phụ họa: “Không hổ là em trai của Trạng Nguyên nhỏ tuổi nhất Đại Lịch, không làm mất mặt anh trai ha ha…”
Lê Dương Chính liếc xéo hắn, hỏi: “Anh đang khen em hay tự khen chính mình vậy?”
“Như nhau, như nhau thôi ha ha…”
Chuyện bán sách đã giải quyết xong, Lê Dương Chính đang định rời đi thì thái sư gọi lại, mặt mày có vẻ nghiêm túc,