Đám người làm nhìn thấy người vừa lên tiếng là ai lập tức cúi đầu hô to: “Bà lớn.
”
Lý thị đi tới liếc nhìn hai tên gia đinh một cái khiến họ sợ hãi cúi gằm mặt xuống, sau đó lại nhìn sang Trương Ai Thống, ánh mắt nhu hòa hơn rất nhiều.
“Có chuyện gì vậy?” Lý thị hỏi Trương Ai Thống.
“Dạ…”
“Bẩm bà, tụi con chỉ nhân lúc rảnh tay trò chuyện vài câu thôi mà cậu Thống xông tới mắng chửi tụi con, còn vu khống tụi con nói xấu cậu ba rồi muốn đuổi tụi con đi nữa, xin bà minh xét.
” Một trong hai người đối diện cướp lời nói trước.
Người còn lại cũng nhanh nhảu lên tiếng: “Đúng vậy thưa bà, người trong tiệm đều có thể làm chứng, không ai nghe tụi con nói xấu cậu ba, vậy mà chỉ có cậu Thống nghe được, con nghĩ cậu ấy muốn lập uy với người làm, nhưng như thế thì oan cho tụi con quá, tụi con còn phải nuôi vợ nuôi con nữa, xin bà lớn hãy làm chủ cho tụi con ạ.
”
Ông ta vừa nói vừa sục sùi lau nước mắt rồi nhìn quanh, ông ta nghĩ rằng mình nói như vậy sẽ khiến những người làm khác cảm thấy bất bình mà ủng hộ ông ta, bà lớn cũng sẽ xử tội Trương Ai Thống.
Nhưng sự thật hoàn toàn trái ngược, không một ai lên tiếng chỉ trích Trương Ai Thống, ngay cả nhìn ngang ngó dọc cũng không dám, mà sắc mặt của bà lớn lại càng lúc càng khó coi.
“Bà ơi, con không có vu khống cho họ.
” Trương Ai Thống vội vàng giải thích.
Lý thị liếc nhìn chú Đực, nhận được lệnh, chú lên tiếng: “Vừa rồi mặc dù tôi đứng phía sau cậu Thống, nhưng vẫn nghe rõ các người bàn tán nói xấu cậu ba, chẳng lẽ tôi cũng vu khống cho các người sao?”
Một trong số hai người gân cổ lên cãi lại: “Ông cũng cùng một giuộc với nó thôi.
”
Hai người này nghĩ chỉ cần mình chết cũng không chịu thừa nhận thì sẽ không ai làm gì được họ, dù gì thì họ cũng là người làm lâu năm, còn không đấu lại kẻ mới bước chân vào tiệm hai ba ngày sao? Bà lớn nhất định sẽ tin tưởng họ.
Lý thị hừ một tiếng, hỏi: “Vậy thì ai đứng ra nói các ngươi mới chịu phục hả?”
Hai người vội quỳ xuống, kêu oan: “Oan quá bà lớn ơi, tụi con không có làm sao nhận được?”
“Hừ, nếu không muốn chịu tội thì ban đầu đừng làm, tụi bây là kẻ ăn người ở của phủ thái sư vậy mà chẳng những không tôn kính chủ cả lại còn lén lút nói xấu sau lưng, hôm nay ta không xử các ngươi thì làm sao giữ được tôn ti trong phủ? Người đâu, lôi hai thằng này ra ngoài vả miệng năm mươi cái, phạt đến khu bốc vác làm việc.
” Lý thị không giải thích gì nhiều đã trực tiếp ra lệnh trừng phạt, gia đinh đi theo bà lập tức kéo hai kẻ kia ra ngoài.
Sau đó bà quay lại nhìn đám người làm trong tiệm, nói: “Tụi bây đã thấy tấm gương không tôn trọng chủ cả chưa? Đáng lẽ tụi nó chỉ bị vả miệng thôi, nhưng vì tụi nó cố cãi chày cãi cối với người của ta nên mới bị tống đi làm việc nặng nhọc đấy.
”
Đám người làm cúi đầu không dám lên tiếng, những người vừa rồi định ra mặt cho hai người kia cũng câm như hến, bà lớn căn bản không cần nghe mấy lời biện hộ của họ, bà chỉ tin chú Đực và Trương Ai Thống, họ nên nhận ra từ đầu mới phải.
Chú Đực làm việc ở tiệm vải đã nhiều năm nhưng tính tình chất phác hàm hậu, họ không sợ hãi gì nhiều, còn Trương Ai Thống thì khỏi nói, vừa nhìn đã biết là đối tượng dễ ức hiếp, ai mà ngờ cả hai đều là tai mắt do bà lớn cắm vào tiệm kia chứ.
Đột nhiên họ nghĩ đến chuyện chưởng quản Phu bị đuổi đi chăm sóc vườn hoa, tất cả đều nhìn về phía chú Đực và Trương Ai Thống với ánh mắt kinh hãi sợ sệt.
Lúc này Lý thị tiếp tục nói: “Chuyện này đến đây coi như kết thúc, tụi bây liệu mà giữ mồm giữ miệng, còn nữa, sau này thằng Đực sẽ trở thành chưởng quản mới của tiệm vải, thằng Thống sẽ đại diện ta thường xuyên đến đây kiểm kê vải vóc, ta đã nói rõ như thế, kẻ nào dám trái lệnh sẽ bị trừng phạt thật nặng.
”
“Dạ.
” Đám người làm đều cúi đầu đồng thanh hô to.
Giờ phút này họ đã hiểu ra mọi chuyện, thủ đoạn của một già một trẻ trước mặt quá cao siêu, họ đấu không lại cũng không dám chống trả, chỉ hy vọng rằng cuộc sống sau này sẽ bình yên đôi chút.
Giải quyết xong ồn ào trong tiệm, Trương Ai Thống tháp tùng Lý thị trở về phủ, lúc sắp