“Boong boong boong…”
Lính canh cầm dùi gõ vào chiêng ba cái, các thí sinh lần lượt tiến vào bên trong khu vực thi, Lê Dương Chính vác lều chõng lên vai theo sự sắp xếp của lính gác đi đến vị trí của mình.
Trong lúc căn lều, Lê Dương Chính bỗng cảm nhận được một ánh mắt sắc bén như dao, ngẩng đầu lên thì thấy Trương Hải đang đứng ở đối diện nhìn mình chằm chằm, vẻ mặt của gã lộ rõ sự khinh thường, nhưng hắn lại coi như không thấy mà tiếp tục sửa soạn đồ đạc của mình.
Ở đằng xa có hai vị quan chủ khảo đang quan sát các thí sinh, vì thế cũng nhìn thấy động tác nhỏ giữa hai người, chánh chủ khảo là đại phu Đề Khắc, ông ấy vuốt chòm râu dài của mình, nói: “Xem ra lời đồn vốn không thể hoàn toàn tin tưởng, con trai thứ ba của thái sư có vẻ không phải là hạng dốt nát ngu si như lời đồn, trái lại đứa con trai thứ hai của thừa tướng lại quá cao ngạo, người như vậy khó lòng mà tiến xa trong quan trường được.
”
Phó chủ khảo nghe vậy bèn hỏi: “Chẳng phải cậu Chính này vừa bán ra quyển sách toán nào đó bị thánh thượng thu hồi sao? Chỉ sợ cậu ấy đã chọc giận thánh thượng rồi thì con đường làm quan sẽ bị chặt đứt mà thôi.
”
Đại phu Đề Khắc lắc đầu, nói: “Sự việc không đơn giản như thế, ta nghĩ thánh thượng thu hồi sách là vì nguyên do khác chứ không phải nghe theo lời ngự sử Lộc nói, còn về phần vị công tử kia, có thể giao thiệp được với danh sĩ Thiệu Quang tức cũng có bản lĩnh văn chương.
”
Đại phu Đề Khắc rất yêu thích nhân tài, mặc dù chưa đọc qua quyển sách toán nhập môn kia, nhưng ông ấy luôn ngưỡng mộ đầu óc của Thiệu Quang, yêu ai yêu cả đường đi, vì thế ông ấy cũng có thiện cảm với Lê Dương Chính.
Không bao lâu sau, một tiếng chiêng lại vang lên, đề thi được đặt bên trong một cái hộp, chờ phát hết một lượt mới gõ trống, thí sinh đồng loạt mở nắp hộp ra.
Vừa nhận được đề thi, các thí sinh đều cúi đầu múa bút, thi Hương gồm có bốn vòng, vòng đầu tiên là vòng dễ nhất, chỉ cần giải thích nghĩa của một vài đoạn trong tứ thư ngũ kinh là được, vòng này chủ yếu kiểm tra năng lực hiểu biết và chính tả của thí sinh, chính vì vậy mà vòng một và vòng hai đều diễn ra trong một ngày.
Lê Dương Chính thuận lợi vượt qua vòng đầu tiên, sau khi hết giờ, nha dịch đến từng lều chõng thu bài, Lê Dương Chính bèn tựa lưng vào thành lều nghỉ ngơi, đột nhiên hắn lại cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo đến từ phía đối diện, không cần nhìn cũng biết là Trương Hải lại trợn mắt nhìn hắn rồi.
Nếu không phải trường thi quy định thí sinh không được tự ý rời khỏi lều, nếu không có lẽ gã đã xông qua đây gây chuyện rồi.
Buổi chiều, tiếng trống bắt đầu vòng hai vang lên, vòng thi chiếu biểu cũng khá đơn giản, nhưng thắng ở chỗ dễ lạc đề, Lê Dương Chính cẩn thận viết lên bài thi, hắn không muốn vì bản thân bất cẩn mà để mất điểm ở phần này, đừng nói đồn ra ngoài bị người ta chê cười, đến cả chính hắn cũng sẽ ghét bỏ hắn cho mà xem.
Chính vì quá cẩn thận mà sau khi viết xong, cánh tay của hắn cũng nhức mỏi không thôi, hắn vung tay lên xoay xoay vài cái, các thí sinh khác thấy vậy bèn cười nhạo, đúng là công tử bột, viết được vài chữ đã không chịu nổi, không hiểu sao hạng người này lại được duyệt cho thi Hương nữa.
Trương Hải thấy vậy trong lòng càng khinh thường Lê Dương Chính, lúc này gã cũng gỡ bỏ phòng bị đối với hắn, vốn dĩ gã còn định giở chút thủ đoạn khiến hắn hoàn toàn bại trận, nhưng bây giờ xem ra gã đang lo bò trắng răng rồi, không cần phải hao tâm tổn trí làm chuyện không đâu làm gì.
Ngày đầu tiên ở trường thi trôi qua khá bình yên, nha dịch mang đồ ăn của buổi tối hôm nay và cả hôm sau tới phát cho từng người, lại đặt ở mỗi lều chõng một cái bếp lò, thí sinh phải tự mình vận động mới có cơm canh nóng hổi để ăn nếu không sẽ chịu cảnh ăn đồ ăn nguội lạnh.
Mỗi một người tham gia thi cử đều chuẩn bị kỹ năng đốt lò cho mình cho nên rất ít ai gặp vấn đề, Lê Dương Chính cũng vậy, hắn bật bếp lửa hâm nóng đồ ăn, dùng loa loa vào đũa nhắm mắt ngủ sớm.
Cứ tưởng hai ngày thi còn