Phủ thừa tướng.
Một đám người ăn mặc quần là áo lụa ngồi vây quanh bàn tròn, trên bàn chất đầy các món sơn hào hải vị, từng đợt hương thơm tản ra chui vào chóp mũi khiến người ta thèm thuồng không thôi.
Họ không vội động đũa ngay mà dường như đang chờ một người quan trọng xuất hiện, nhưng hôm nay người nọ đến quá trễ khiến tâm trạng của họ trở nên khó chịu và bắt đầu để mắt đến thiếu niên đang quỳ rạp bên cạnh cột nhà.
Thiếu niên kia gầy đến nỗi chỉ còn da bọc xương, mái tóc khô xơ, gương mặt vàng vọt, hai gò má hóp vào trong, quần áo trên người rách tung tóe dính đầy bùn đất dơ bẩn và cả những vết máu loang lổ, toàn thân thiếu niên đang không ngừng run rẩy, ánh mắt của cậu dán chặt vào những món ăn trên bàn, đôi môi khô khốc nứt nẻ đến bong tróc da thịt khẽ mấp máy rồi nuốt nước bọt một cái.
Cậu đã quá đói rồi, ba ngày nay, cậu không được phép ăn bất cứ thứ gì vào bụng kể cả cơm thừa canh cặn, hiện tại toàn thân cậu không còn chút sức lực nào, cảm giác như sự sống như đang dần dần rời khỏi vậy.
Cũng tốt, chết đi coi như cậu đã được giải thoát rồi, cậu không còn sức chống chọi với đau khổ do những người ở đây mang lại nữa, cậu muốn ngủ một giấc vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại.
Bốp!
Một tiếng va chạm mạnh vang lên, thiếu niên bị một trong những người ngồi trên bàn ăn lúc nãy đá văng vào thân cột, kèm theo đó là tiếng chửi mắng: “Mẹ kiếp, sao ngươi dám dùng đôi mắt bẩn thỉu này nhìn thức ăn của bọn ta hả? Ngươi xứng sao? Xứng sao?”
Mỗi lời thốt ra, Trương Hải lại đá vào người thiếu niên ốm yếu kia một cái, cậu căn bản không thể chống trả, chỉ có thể chắp tay vái lạy van xin Trương Hải đừng đánh, nhưng hắn ta càng đánh càng hăng, còn thiếu niên thì cứ ôm đầu chịu trận.
Mãi cho đến khi Trương Bằng xuất hiện.
“Dừng tay!” Tiếng quát hồn hậu vang lên khiến Trương Hải giật thót người lập tức đứng nép sang một bên.
Tô thị ngồi xoay lưng về phía cửa chính, còn con trai con gái của bà ta lại khoái chí nhìn Trương Hải đánh đập Trương Ai Thống cho nên không để ý Trương Bằng đến từ lúc nào, cũng không biết ông ta đã nhìn thấy cảnh vừa rồi hay chưa.
Tô thị siết chặt khăn tay, bà ta không ngờ Trương Bằng lại trở về sớm như vậy, thầm mắng bọn gia đinh canh cửa không biết điều, trong hôm nay, bà ta nhất định sẽ bán hết bọn chúng, nhưng Tô thị không biết rằng chính Trương Bằng đã ra hiệu cho họ không được lên tiếng, nếu không kết cục không chỉ bị bán đi đơn giản như vậy đâu.
Bà ta vội vàng đứng lên, cung kính đứng bên cạnh Trương Bằng, dùng giọng nói dịu dàng giải thích: “Mình đừng tức giận, thật ra bọn trẻ chỉ xảy ra vài xích mích nhỏ, là do A