Ba vị quan phó chủ khảo hoảng hốt lùi về phía sau, lính canh lập tức chạy tới cầm giáo ngăn đám đông kích động lại.
Nhìn thấy giáo mác sắc nhọn, nhóm thí sinh chân yếu tay mềm cũng lo sợ không dám xông tới nữa.
Thấy đám đông đã bớt nhốn nháo, ba vị quan phó chủ khảo ôm ngực thở phào nhẹ nhõm, một vị tức giận chỉ vào đám thư sinh trước mặt, mắng: “Các ngươi làm gì vậy? Thân là người có học lại hành xử như bọn côn đồ, thật mất mặt, các ngươi không sợ mình bị cấm thi sao?”
Nhóm thư sinh nhìn nhau, vừa rồi do quá kích động vì bản thân bị đánh rớt còn Lê Dương Chính đậu hạng cao, cộng thêm khí thế của đám đông khiến họ quên mất thân phận của mình, bây giờ nghe quan phó chủ khảo nói vậy, họ lại bắt đầu sợ hãi.
Lúc này Trương Hải ung dung bước vào, hai tay chắp sau lưng, cằm hất lên cao đi thẳng về phía ba vị quan phó chủ khảo, trông dáng vẻ của gã không khác gì cấp trên của ba ông, điều này khiến ba ông cảm thấy bản thân đang bị sỉ nhục.
“Học trò Trương Hải ra mắt ba vị phó khảo.
” Trương Hải khom lưng vái chào, chưa đợi ba ông lên tiếng gã đã đứng thẳng lưng trở lại.
Hành động này càng khiến ba ông quan bất mãn, nhưng ngại uy quyền của thừa tướng nên họ không tiện nổi giận, tuy nhiên sắc mặt cũng không hề vui vẻ gì cho cam.
“Nghe nói chính cậu Hải đây kích động đám thư sinh làm loạn trước cổng Đại Tự Giám?”
Trương Hải nhướn mày đáp: “Sao lại gọi là kích động? Ta chỉ đang đòi lại công bằng cho họ mà thôi, hơn nữa ta cũng muốn biết tại sao mình bị đánh trượt đấy.
”
Ba ông quan nhíu mày, nhìn điệu bộ của gã thì có vẻ không cho phúc khảo sẽ không yên thân, nhưng ông Đề chưa ra lệnh, họ không dám tùy tiện cho xem bài thi, vì thế một người đứng ra nói với đám đông:
“Các kỳ thi luôn được công khai minh bạch, không bao giờ xuất hiện tình trạng chấm sai hay hối lộ, nay các ngươi muốn phúc khảo chúng ta vẫn sẽ đồng ý, nhưng quan trên vẫn chưa có chỉ thị, các ngươi muốn tố giác hay trình bày gì thì cứ đợi đi.
”
Mặc dù rất bất mãn, nhưng nhóm thư sinh không dám làm căng với quan chủ khảo, vì thế chỉ có thể đứng trước sân trống mà chờ đợi, Trương Hải không nói gì, thằng Tí nhanh nhẹn lấy ghế cho gã ngồi, vừa rồi mới tức giận hộc máu, hiện tại gã cảm thấy trong người rất mệt, nhưng một khi chưa vạch trần được chuyện Lê Dương Chính gian lận, đồng thời chứng minh kết quả thi của mình có vấn đề, gã nhất quyết không về nhà.
Chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt thất vọng của cha, gã thà chết đi còn hơn, cha vốn đã khinh thường gã, bây giờ còn trượt luôn cả bảng phụ, chắc chắn ông ta sẽ càng thêm chán ghét gã.
Ba ông quan phó chủ khảo nhìn quanh một lượt, sau đó tầm mắt đổ dồn về phía đám người mặc vải thô ở phía sau.
“Cái tụi phía sau là ai? Có phải thư sinh hay không?”
Nghe quan trên hỏi, đám người phía sau lập tức lúng túng, một lúc sau có người đứng ra bẩm: “Bẩm quan, tụi con chỉ là dân thường, thấy nhóm thư sinh gặp bất công cho nên tới giúp…”
“Xằng bậy, Đại Tự Giám không phải cái chợ mà ai muốn ra vào đều được, luật pháp đã quy định, nếu kẻ nào không phải người đọc sách tự ý ra vào trường học hoặc trường thi dành cho con em thi cử sẽ bị bắt bỏ tù, các ngươi hiểu chưa?”
Vừa nghe vậy, đám dân thường vô cùng hoảng hốt, tất cả đồng loạt quỳ xuống cầu xin: “Xin quan tha cho chúng con, chúng con ngu dốt không biết chuyện ạ.
”
Quan phó chủ khảo nhăn mặt thở dài, các ông cũng không thể trách dân đen ngu dốt bèn phất tay đuổi họ ra ngoài, lúc này trong sân mới rộng rãi hơn một chút, nhóm thư sinh cũng tìm cho mình chỗ ngồi xuống để chờ đợi.
Tuy nhiên, sau khi đám dân thường vừa ra khỏi cổng Đại Tự Giám đã tụ họp lại với nhau, một người trong số họ hỏi: “Chúng ta cứ vậy đi về sao? Lỡ như thằng Chính thoát tội, chẳng phải chúng ta sẽ lỗ nặng à?”
Trong lúc họ đang hoang mang thì có một gã thanh niên chạy tới, nói: “Bây giờ các ngươi chạy đến trước cổng phủ thái sư ăn vạ đi, ngồi càng lâu càng tốt, đây là tiền của chủ nhân ta cho, đứa nào chịu đi thì nhận tiền.
”
Đám dân thường nhìn thấy tiền hai mắt lập tức phát sáng, họ nhanh chóng nhận tiền rồi kéo nhau tới trước công phủ thái sư ăn vạ.
“Bắt kẻ gian lận, trả công bằng cho hiền lương.
”
“Bắt kẻ gian lận, trả công bằng cho hiền lương.
”
Đám đông tụ tập hô hào khiến người qua đường bu