Ông Phùng Đắc giảng dạy rất rành mạch rõ ràng, giọng nói dõng dạc dễ nghe nhưng mặt vẫn không cảm xúc, Trương Ai Thống chăm chú nghe giảng, thỉnh thoảng lại cau mày nhăn mặt, một hồi chuyển qua lúng túng hoang mang, biểu cảm thay đổi xoành xoạch y như một con tắc kè hoa.
Buổi học kết thúc, ông Phùng Đắc về thẳng không thèm nán lại lâu thêm một khắc nào đã rời khỏi phủ, Trương Ai Thống ngập ngừng nhìn theo bóng lưng của ông ấy, trên tay vẫn còn cầm theo quyển vở vừa học.
“Sao vậy? Có chỗ nào không hiểu à?” Lê Dương Chính hỏi.
Trương Ai Thống gật đầu đáp: “Dạ, là chỗ này, nhưng mà em không dám hỏi thầy, cậu có thể chỉ em không?”1
Lê Dương Chính nhìn vào chỗ cậu không hiểu, đầu lông mày nhíu lại, hắn cũng không hiểu.
Đây là một phép tính trong thiên văn, đời trước hắn chỉ học những gì có lợi cho mình cho nên không nghiên cứu nhiều về những thứ này, đời này cũng thế, hiện tại hướng học tập của hắn và cậu đã bắt đầu xảy ra ngã rẽ, hắn đã không thể giải đáp những vấn đề mà cậu thắc mắc nữa rồi.
“Ngày mai em hãy hỏi thầy, thầy sẽ giải đáp giúp em.
”
Trương Ai Thống lắc đầu, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi, nói: “Em không dám hỏi…”
Chỉ cần bị ông Phùng Đắc nhìn thẳng thôi chân cậu đã mềm rồi thì làm sao dám mở miệng hỏi chuyện ông ấy chứ?
Lê Dương Chính sờ đầu cậu an ủi: “Không sao đâu, ngày mai ta sẽ hỏi thay em.
”
Trương Ai Thống lập tức nhoẻn miệng cười tươi, nhào tới câu lấy cổ của hắn, nói: “Cảm ơn cậu.
”
“E hèm!”
Một tiếng tằng hắng vang lên phá tan bầu không khí ngọt ngào của đôi vợ chồng trẻ, thấy Lý thị và bà vú Kha đi tới, Trương Ai Thống vội buông Lê Dương Chính ra.
“Chính, mẹ nghe nói con lại để thằng Thống nghe giảng chung?” Lý thị hỏi.
Cơ thể Trương Ai Thống khẽ run lên, đầu cúi gằm xuống tránh né ánh mắt như dao của Lý thị, kể từ sau hôm dạy dỗ kia, mặc dù Lý thị vẫn đối xử ôn hòa với cậu như mọi khi, nhưng cậu lại cảm thấy có sự xa cách giữa hai người, cậu biết rõ trong lòng bà không thật sự yêu thích mình, người bà cần là một đứa con dâu biết sinh con, còn cậu thì…
Trương Ai Thống đứng nhích ra xa Lê Dương Chính, thế nhưng người bên cạnh lại nhích theo, hai người cứ thế bám sát lấy nhau khiến Lý thị nhìn mà bực cả mình.
“Ông Phùng Đắc là quan nhị phẩm đức cao vọng trọng, lại được thánh thượng ban chỉ tới dạy cho con, con không thể tùy hứng bướng bỉnh như thế.
”
Lê Dương Chính thấy nhóc con cứ nhích ra xa mình mãi bèn dứt khoát ôm cậu vào lòng, sau đó quay sang nói với Lý thị: “Không sao đâu mẹ, em Thống học rất nghiêm túc, không hề chọc giận thầy Phùng.
”
Lý thị nhăn mặt: “Chẳng lẽ con phải bám dính lấy nó mới chịu được hay sao? Con nhìn thử xem có nhà nào để vợ học chung với chồng không? Huống hồ nó chỉ là phu thị, nếu đồn ra ngoài cha con sẽ mất mặt lắm đấy.
”
“Mẹ…”
“Cậu ơi…”
Thấy Lê Dương Chính còn định đáp trả, Trương Ai Thống vội níu lấy góc tay áo của hắn, dùng ánh mắt cầu xin nhìn hắn, nói: “Đừng cãi lời mẹ, em không theo học nữa đâu.
”
Nhìn nhóc con sắp khóc, lại thấy thái độ của Lý thị kiên quyết, Lê Dương Chính biết thời điểm này không thể làm căng, nếu không những lúc hắn không có ở nhà, cậu sẽ gặp phiền phức với bà vì thế chỉ đành gật đầu thỏa hiệp.
Trong lúc bầu không khí đang nặng nề, thằng Quy chạy tới báo: “Bẩm cậu, ông đạo sĩ già sau núi muốn gặp cậu.
”
Lê Dương Chính nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ chẳng phải lão đạo sĩ đó đã rời khỏi kinh thành rồi sao?
“Mời ông ta vào đi.
”
Nói xong hắn cúi chào Lý thị rồi nắm tay Trương Ai Thống trở về viện của mình, Lý thị nhìn theo bóng lưng của hai người, trong lòng cảm thấy không vui.
“Bà nhìn xem, rõ ràng ta chỉ muốn tốt cho nó, vậy mà nó làm như ta bắt nạt phu thị của nó vậy? Không biết đứa nhỏ kia có nói gì bên tai nó hay không.
”
Bà vú Kha nghe Lý thị nói vậy bèn an ủi: “Trước giờ cậu Thống luôn là đứa hiền lành, sẽ không nói xấu về bà với cậu ba đâu.
”
“Hừ, chỉ mong là vậy.
”
…
Lê Dương Chính kêu Trương Ai Thống về phòng trước, còn mình tiếp đón ông già kia, ông ta chính là vị bán tiên đã đưa bài thi phạm húy cho Trương Hải, lúc này ông ta đang ngồi đối diện nhìn chằm chằm vào hắn.
“Lần này tôi tới là để cảm ơn cậu giúp tôi lấy được bảo vật của tộc Tử Nhân, đồng thời cũng nói lời từ biệt với cậu.
”
Lúc nói chuyện, ông ta cũng không rời mắt khỏi Lê Dương Chính, sắc mặt cũng bắt đầu trở nên