Hạ Phong tăng nhiệt độ trong xe lên một ít, bên cạnh hắn là Vu Đông đang ngủ say vì đã mệt mỏi cả ngày.
Từ cửa đài phát thanh đến bệnh viện này phải đi hơn một tiếng hơn nữa đường còn trơn trượt nên có lẽ còn tốn nhiều thời gian hơn.
Vu Đông vốn là người ngủ nhiều, lại lăn lộn cả đêm nay nên cũng mệt mỏi.
Thừa dịp đèn đỏ, Hạ Phong cởi áo khoác của mình ra khoác thêm cho Vu Đông.
Vu Đông hơi lật người lại, để mặt mình hướng về phía Hạ Phong. Hạ Phong thấy khuôn mặt đỏ bừng khi ngủ của Vu Đông thì nhịn không được cười dịu dàng.
Vào buổi sáng giờ đi làm thì xe cộ rất đông đúc nhưng trong xe lại vô cùng yên lặng, làm cho người ta có cảm giác năm tháng tốt đẹp vô cùng.
Trên thế giới này có ngàn vạn người, nhưng chỉ có mình em làm cho anh vừa thấy thì đã vui vẻ từ tận đáy lòng.
Hạ Phong bỗng nhiên hiểu được ý nghĩa của câu nói này.
Xe chậm rãi chạy đến dưới lầu khu nhà, mặc dù hơi luyến tiếc khi phải đánh thức Vu Đông nhưng Hạ Phong biết ngủ trong xe cũng không được thoải mái cho lắm.
“Vu Đông!” Hạ Phong nhẹ nhàng gọi.
Vu Đông không hề hay biết gì mà tiếp tục ngủ say.
“Vu Đông, dậy dậy, về đến nhà rồi!” Hạ Phong nhẹ nhàng đẩy đẩy Vu Đông.
“Ư?” Vu Đông mơ mơ màng màng mở mắt ra rồi nhìn thoáng qua Hạ Phong sau đó thì lập tức nhắm mắt lại, giọng nói có chút khô khốc: “Em buồn ngủ quá...”
“Dậy nào, về phòng ngủ.” Hạ Phong hơi buồn cười nhìn Vu Đông không chịu đứng lên.
“Ư ~~” Vu Đông nói giọng mũi, “Em buồn ngủ mà ~”
Vậy là không định thức dậy rồi, Hạ Phong lắc đầu, cúi người cởi dây an toàn của Vu Đông ra sau đó bước xuống xe dự định ôm Vu Đông lên lầu.
Hạ Phong sợ Vu Đông lạnh nên che kĩ người Vu Đông lại bằng chiếc áo khoác của mình lúc nãy rồi một tay ôm chân Vu Đông, một tay ôm vai nhẹ nhàng ôm người vào trong ngực mình.
Vu Đông vẫn còn ngủ nên vô ý thức vùi đầu vào cổ Hạ Phong.
Hạ Phong đột nhiên bị nóng, sắc mặt hắn lập tức trở nên khó coi, hắn đặt Vu Đông vào lại xe rồi dùng tay sờ sờ trán của Vu Đông.
Rõ ràng khác với độ ấm của người bình thường, Vu Đông đã bị sốt!
Chết tiệt!
Hạ Phong cột đai an toàn lại cho Vu Đông rồi lên xe nhanh chóng chạy đến bệnh viện.
Vừa đến được bệnh viện thì Hạ Phong nhanh chóng ôm Vu Đông chạy vào phòng cấp cứu.
“Bác sĩ Hạ, có chuyện gì vậy?” Y tá trưởng Lưu thấy Hạ Phong ôm một người vội vàng chạy vào thì lo lắng hỏi.
“Y tá trưởng Lưu, giúp tôi tìm một cái giường!” Hạ Phong sốt ruột nói.
“À, được!” Y tá trưởng Lưu vẫy tay một cái thì nhanh chóng có một y tá đẩy giường lại đây rồi đẩy Vu Đông vào phòng bệnh.Chỉ chốc lát sau bác sĩ chuyên gia nội khoa Lý Thụy Dân vô cùng lo lắng chạy đến.
“Khoa trưởng Lý.” Hạ Phong sắc mặt sốt ruột hô.
“Đừng lo lắng quá, để tôi nhìn thử trước đã.” Khoa trưởng Lý trấn an.
Kiểm tra từng bước xong thì khoa trưởng Lý bắt đầu ghi đơn thuốc cho Vu Đông rồi bảo y tá truyền nước biển cho Vu Đông.
Khoa trưởng Lý viết xong đơn thuốc thì đưa cho y tá đang trực ban sau đó nhìn thoáng qua Hạ Phong rồi nói: “Cô gái này là gì của cậu vậy?”
“A?” Hạ Phong đang lo lắng cho Vu Đông nên khi nghe vậy thì hơi sửng sốt nhưng sau đó vẫn thành thật trả lời: “Vợ của tôi.”
“Cậu kết hôn rồi?” Khoa trưởng Lý lập tức kinh ngạc, Hạ Phong chính là người đàn ông độc thân có giá trong bệnh viện, có vô số y tá nhìn chằm chằm nhưng ông chưa bao giờ nghe được chuyện anh ta đã kết hôn?
Y tá trưởng đứng kế bên nghe vậy cũng bị hoảng sợ, xem ra ban y tá lại khóc lóc thảm thiết một trận rồi.
“Đúng vậy, mới chỉ đi đăng kí thôi, vẫn chưa tổ chức hôn lễ.” Hạ Phong nói.
“Hèn gì, tôi đang hỏi tại sao kết hôn mà vẫn chưa mời mọi người đấy!” Khoa trưởng Lý biểu hiện trên mặt một cách rõ ràng câu "thì ra là vậy".
“Đến lúc đó nhất định sẽ mời ngài, ngài nhất định phải đến đó.” Hạ Phong cười nói.
“Chuyện đó là chắc chắn rồi!” Khoa trưởng Lý cười trêu, “Trách không được chỉ là một cơn bệnh nhẹ lại làm cho cậu khẩn trương như vậy. Lúc nãy y tá chạy đến kêu tôi làm tôi còn tưởng là có chuyện gì lớn nữa đấy.”
“A... Thật là làm phiền ngài rồi!” Hạ Phong tự nhiên nghe ra ẩn ý trong lời nói của khoa trưởng Lý, Vu Đông không có vấn đề gì lớn.
“Được rồi, dù sao thì quan tâm quá sẽ bị loạn. Cô ấy không có vấn đề gì đâu, chỉ là phong hàn nên gây sốt lại cộng thêm mệt mỏi, tỉnh dậy sẽ không sao. Tôi đã ghi đơn thuốc rồi, cầm thuốc về uống là ổn.” Khoa trưởng Lý nói.
“Vâng, cám ơn khoa trưởng Lý.”
Hạ Phong lại ngồi ở trước giường Vu Đông một lát, hắn thấy Vu Đông ngủ say quá nên chỉnh chỉnh lại đầu tóc của Vu Đông, đắp kĩ chăn lại cho cô rồi mới đứng dậy ra ngoài.
“Y tá trưởng Lưu, phiền ngài chăm sóc cô ấy một ít.” Hạ Phong bước đến bàn y tá nói với y tá trưởng Lưu.
“Người nhà của người trong bệnh viện chúng ta đương nhiên sẽ chăm sóc kĩ rồi, yên tâm đi.” Y tá trưởng Lưu nói.
“Đợi đến lúc cô ấy tỉnh thì làm phiền chị gọi điện thoại cho tôi.” Hạ Phong không yên tâm lắm nên còn bổ sung thêm.
“Yên tâm đi!” Y tá trưởng Lưu cười mập mờ.
Hạ Phong hơi ngượng ngùng, nói lời cảm ơn xong liền đi khoa ngoại.
“Lưu tỷ, cô gái lúc nãy là bạn gái của bác sĩ Hạ sao?” Một cô y tá bà tám hỏi.
“Không phải bạn gái.” Y tá trưởng Lưu lắc đầu.”Vậy thì tốt rồi, lúc nãy có rất nhiều người hỏi em cô ấy có phải bạn gái của bác sĩ Hạ không, bọn em đều đang khẩn trương hồi lâu đó.” Cô y tá che lại ngực, vẻ mặt an tâm nói.
“Chị nói thật nhé, mấy đứa tụi em làm gì cứ suốt ngày mơ tưởng bác sĩ Hạ thế hả, người ta có thể coi trọng mấy em sao?”
“Lưu tỷ, vậy là chị không hiểu rồi. Soái ca chính là của mọi người, chỉ cần soái ca chưa kết hôn thì mọi người đều có thể mơ tưởng đó.”
“Vậy thì mấy đứa có thể dừng mơ rồi.” Y tá trưởng Lưu chỉ vào phòng bệnh nói, “Cô gái xinh đẹp lúc nãy không phải là bạn gái của bác sĩ Hạ mà là vợ.”
“Cái gì?” Cô nàng y tá này lập tức tru lên, chấn động cả người rồi vội vàng cúi đầu thảo luận với đồng nghiệp trong diễn đàn, trong lúc nhất thời, diễn đàn đều là tiếng khóc ai oán.
Tại sao người đàn ông tốt đều kết hôn sớm như vậy chứ?
Trong văn phòng khoa ngoại.
Thiệu Nhất Phàm đang xem tin tức, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Hạ Phong bước vào nên ánh mắt Thiệu Nhất Phàm lập tức sáng lên, vội vàng đến gần bà tám nói: “Hạ Phong, Hạ Phong. Vu Đông lên tin tức rồi.”
“Tin tức gì?” Hạ Phong nghi hoặc.
“Đây nè, cậu xem, cậu xem đi...” Thiệu Nhất Phàm kéo Hạ Phong đến trước máy tính rồi click mở một trang web.
Tin tức miêu tả tai nạn xe buýt tối hôm qua và còn thuyết minh một cách rõ ràng việc tất cả các tài xế xe taxi tự phát cứu trợ những người bị thương.
“Theo tin tức nói là có người nghe gọi điện thoại đến radio thuyết minh tình huống, sau đó Vu Đông trực tiếp thông qua phát sóng trực tiếp kêu gọi các tài xế taxi, làm cho bọn họ tự phát cứu trợ và đã cứu rất nhiều người.” Thiệu Nhất Phàm kích động nói, “Cậu xem tấm ảnh này đi, trước cửa bệnh viện đều là xe taxi, trường hợp hôm qua nhất định là rất đồ sộ.”
“Hôm qua vì sao không phải là ca đêm của tớ chứ. Nếu như vậy thì tớ đã có thể nghe Vu Đông phát sóng rồi.” Thiệu Nhất Phàm vẻ mặt tiếc hận.
Hạ Phong xem tin tức xong thì trở lại chỗ ngồi của mình rồi trực tiếp mặc chiếc áo blouse trắng vào.
Thiệu Nhất Phàm lúc này mới phản ứng lại, lúc nãy Hạ
Phong mặc áo sơ mi bước vào: “Sao cậu chỉ mặc chiếc áo sơ mi đã đi làm rồi? Áo khoác của cậu đâu?”
Hạ Phong hồi ức lại một lát rồi nói: “Ở trong phòng bệnh.”
“Phòng bệnh? Cậu đã đi kiểm tra phòng rồi à?” Thiệu Nhất Phàm kỳ quái nói.
“Vu Đông bị sốt, tớ mới đưa cô ấy đến đây nên để quên áo khoác ở đó rồi.” Hạ Phong giải thích.
“Thần tượng của tớ bị sốt?” Thiệu Nhất Phàm kinh ngạc nói.
“Thần tượng của cậu?” Hạ Phong liếc nhìn Thiệu Nhất Phàm một cái.
“Đúng vậy, từ hôm nay trở đi Vu Đông sẽ là thần tượng của tớ.” Thiệu Nhất Phàm vẻ mặt nghiêm trang nói.
“Cậu vui vẻ là được rồi!” Hạ Phong mặc kệ Thiệu Nhất Phàm, cầm ống nghe bệnh rồi định đi kiểm tra phòng.
Giấc ngủ lần này của Vu Đông rất sâu, lúc cô tỉnh lại đã là sáu giờ chiều.Đại khái đã ngủ được một tiếng.
Vu Đông mờ mịt nhìn bốn phía, hồi lâu sau cô mới phản ứng lại là mình đang ở bệnh viện. Chiếc ghế bên cạnh có treo một cái áo khoác lông đen, Vu Đông biết được nó là áo của Hạ Phong.
Sao cô lại đến bệnh viện rồi?
“Tỉnh rồi?” Y tá trưởng Lưu thấy Vu Đông tỉnh dậy thì bước vào sờ sờ trán Vu Đông, “Có vẻ như cơn sốt đã lùi rồi, nhưng vẫn phải đo nhiệt độ cơ thể thêm lần nữa.”
“Hạ Phong đâu?” Vu Đông hỏi.
Y tá trưởng thấy giọng nói của Vu Đông hơi khô khốc nên rót cho cô một ly nước.
“Cám ơn chị!” Vu Đông nhận lấy ly nước rồi nói lời cảm ơn.
“Bác sĩ Hạ đã đến đây vài lần nhưng thấy cô vẫn còn đang ngủ nên đã đi rồi.” Y tá trưởng Lưu nói, “Cô đừng vì vậy mà trách cậu ta, bác sĩ đều bận cả.”
“Tôi biết!” Vu Đông cười cười.
“Vừa nhìn thì biết cô là một cô gái tốt, biết suy nghĩ cho người khác. Hèn gì bác sĩ Hạ lại lo lắng cho cô đến vậy!” Y tá trưởng Lưu bỗng nhiên cười nói.
“A?”
“Buổi sáng lúc cậu ta đưa cô tới thì đều làm chúng tôi hoảng sợ, thậm chí còn làm kinh động đến khoa trưởng của chúng tôi nữa. Cuối cùng khoa trưởng đến đây kiểm tra thì chỉ là một bệnh nhỏ nên làm bác sĩ Hạ rất xấu hổ.” Y tá trưởng Lưu nói đến đây thì nhịn không được cười.
“Thật sao?” Vu Đông thật sự rất kinh ngạc.
Y tá trưởng Lưu thấy biểu tình của Vu Đông thì tưởng là cô không tin vì vậy tiếp tục khuyên nhủ: “Đương nhiên là thật rồi. Bác sĩ ở bệnh viện mỗi người đều phải chữa bệnh cứu người nên dành rất ít thời gian cho người nhà nhưng điều đó cũng không có nghĩa là họ không quan tâm đến người nhà của mình.”
“A?” Vu Đông không biết tại sao y tá trưởng Lưu lại nói điều này nên lập tức nghi hoặc.
“Cô đừng hiểu lầm bác sĩ Hạ, cậu ta thật sự rất lo lắng cho cô!”
“Tôi biết mà, cám ơn chị!” Cuối cùng thì Vu Đông cũng hiểu ý của y tá trưởng, thật là một hiểu lầm thú vị!
“Tôi giúp cô gọi cho bác sĩ Hạ nhé!”
“Không cần đâu, tôi không sao. Chị cứ để anh ấy làm việc đi.” Vu Đông từ chối nói.
“Vậy thì không được rồi, bác sĩ Hạ đã dặn dò tôi vài lần, bảo nếu cô tỉnh lại thì nhất định phải báo cho cậu ta.” Y tá trưởng nhìn nhiệt kế của Vu Đông, “Nhiệt độ cơ thể rất bình thường, lát nữa nhớ uống thuốc là được.”
Vu Đông gật đầu.
Y tá trưởng Lưu đi ra ngoài.
Vu Đông lấy di động ra xem thử, trên đó có vài cuộc gọi nhỡ, có đài phát thanh gọi, có Hướng Hiểu Nguyệt gọi. Vu Đông nghĩ nghĩ rồi khoác áo đi đến hoa viên của bệnh viện gọi điện thoại, cô sợ gọi điện thoại trong phòng sẽ làm ảnh hưởng đến thiết bị của bệnh viện.
“Giám đốc Mã, thật xin lỗi, di động của tôi để ở chế độ im lặng nên không chú ý đến việc ngài đã gọi đến.” Vu Đông trả lời cuộc gọi của giám đốc Mã trước.
“Thì ra là vậy, không sau đâu.”
“Ngài tìm tôi có việc gì vậy?”
“À, không phải là chuyện lớn gì. Hôm nay lãnh đạo đài biết hôm qua cô đã làm một việc tốt nên muốn khen ngợi cô thôi.” Giám đốc Mã nói.
“Lãnh đạo quá khách khí rồi.” Vu Đông suy nghĩ một lát thì biết chuyện cứu trợ hôm qua đã được lãnh đạo đài biết đến.
“Làm chuyện tốt thì đương nhiên phải được khen ngợi rồi. Như vậy đi, chiều mai cô đến đài phát thanh nhé!” Giám đốc Mã nói.
“Vâng.”
Vu Đông cúp điện thoại xong thì lại gọi cho Hướng Hiểu Nguyệt.
“Hiểu Nguyệt, việc lồng tiếng của phòng làm việc đã đến đâu rồi?” Vu Đông hỏi.
“Tớ và Hân Hân đã làm xong hết rồi, yên tâm đi.” Hướng Hiểu Nguyệt nói, “Hôm nay cậu đang bận việc gì mà không nhận điện thoại hả?”
“Tớ bị sốt rồi, đang ở bệnh viện.”
“Cái gì? Bây giờ cậu sao rồi? Tớ đến bệnh viện thăm cậu.” Hướng Hiểu Nguyệt kích động nói.
“Không cần đâu, Hạ Phong ở đây rồi.”
“Vậy được rồi!” Hướng Hiểu Nguyệt còn nói thêm, “Tớ sẽ không quấy rầy thế giới hai người của cậu đâu.”
Vu Đông cười cười cúp điện thoại.
Vu Đông trở lại phòng bệnh thì thấy Hạ Phong đã ở bên trong. Hạ Phong thấy Vu Đông trở về thì cau mày oán trách nói: “Em mới khỏi bệnh xong thì đã chạy lung tung rồi.”
Hạ Phong nói xong thì kéo tay Vu Đông rồi cầm bàn tay lạnh lẽo của cô nói: “Sao tay em lạnh thế hả?”
“Em ra ngoài gọi điện thoại.” Vu Đông giải thích.
“Em đã quên vì sao em bị bệnh rồi à.” Hạ Phong không đồng ý nói.
“Em sai rồi.” Vu Đông biết Hạ Phong đang quan tâm cô nên cảm thấy rất chột dạ.
“Em đó...” Hạ Phong vẻ mặt "không biết nên xử lý em thế nào nữa".
“Hì hì...” Vu Đông thấy Hạ Phong không tức giận thì ngây ngô cười.
“Em đói bụng rồi đúng không.” Hạ Phong biết Vu Đông đã chưa ăn gì một ngày nên chắc chắn đã đói rồi.
“Ừ ừ!” Vu Đông gật gật đầu.
“Anh dẫn em đi ăn.” Hạ Phong giúp Vu Đông kéo dây kéo áo khoác lên rồi cầm tay cô ra khỏi phòng bệnh.
Dọc theo đường đi đều có y tá đánh giá hai người nhưng Hạ Phong luôn nắm lấy tay Vu Đông, chưa từng bỏ ra.
Bàn tay này phảng phất có ma lực vậy, Vu Đông nghĩ, chẳng sợ con đường phía trước tràn đầy bụi gai nhưng chỉ cần anh vẫn luôn nắm tay em thì em sẽ luôn bước cùng anh.
“Em đang nghĩ cái gì vậy?” Hạ Phong bất đắc dĩ nhìn lại người nào đó bắt đầu ngây ngốc.
“Nghĩ về anh!”
Hạ Phong chớp chớp mắt sau đó chậm rãi nở nụ cười, hắn xoa đầu Vu Đông rồi sủng ái nói: “Đồ ngốc!”
...
Thiệu Nhất Phàm đang đứng đằng sau hai người năm mét, nhịn không được ở trong lòng điên cuồng thét gào: “Trời ạ, nếu tớ không phải anh em tốt của cậu thì tớ nhất định sẽ chúc cậu mau chia tay!”