Từ lúc Nhậm Hân Hân xuất viện thì hầu như mỗi ngày Vu Đông đều mặc gió mặc mưa đưa canh đến chung cư, thuận tiện cũng thăm bé yêu Linh Đang. Đúng rồi, cái tên "Linh Đang" này xuất phát từ một ngày Hướng Hiểu Nguyệt cầm các loại đồ chơi chơi với bé, mà bé lại có phản ứng lớn nhất với cái chuông nên mới được gọi là "Linh Đang".
Nhậm Hân Hân thấy Vu Đông chơi với Linh Đang thì cười nói: "Cậu thích trẻ em như vậy thì có thể sinh một đứa đó."
"Thuận theo tự nhiên thôi." Vu Đông cười ngọt ngào.
"Sao? Cậu đã chuẩn bị muốn có một đứa?" Nhậm Hân Hân hơi kinh ngạc.
"Ừ." Vu Đông trực tiếp thừa nhận.
"Vậy thì tốt quá." Nhậm Hân Hân nghe vậy thì vui vẻ trước nhưng sau đó cô nàng dường như đã nghĩ đến điều gì đó nên hỏi, "Chỉ có điều, lúc trước tớ nghe nói bạn gái cũ của Hạ Phong đã về rồi?"
"Đã nói là bạn gái cũ thì sao Hạ Phong còn để ý đến cô ta chứ." Vu Đông nhún vai.
"Cậu đừng có lơ là quá." Nhậm Hân Hân thấy dáng vẻ đắc ý này của Vu Đông thì nhịn không được mà nhắc nhở.
"Yên tâm đi, tớ vẫn đang nhìn chằm chằm đó." Vu Đông chớp mắt với Nhậm Hân Hân.
Nhậm Hân Hân lắc đầu cười cười, cô nàng nhìn đồng hồ một cái rồi nói: "Cậu còn phải đến đoàn phim nói chuyện hợp đồng nữa đúng không? Đi nhanh đi kẻo trễ."
"Ừ!" Vu Đông nhìn lại đồng hồ, phát hiện ra đã đến giờ phải đi.
@@
Bệnh viện thành phố, văn phòng khoa ngoại.
Sau nhiều tiếng bước chân vội vã và hoảng loạn, cửa văn phòng bị một y tá sốt ruột đẩy ra: "Bác sĩ Thiệu không tốt rồi, bác sĩ Hạ bị người nhà bệnh nhân đánh."
"Cái gì?" Thiệu Nhất Phàm đang ăn được một nửa mì thiếu chút nữa đã phun ra hết.
"Người bệnh buổi sáng nay đã không còn xuống được giường giải phẫu nữa nên người nhà đã bao vây bác sĩ Hạ." Y tá giải thích.
Thiệu Nhất Phàm quăng đôi đũa trong tay xuống, vượt qua y tá rồi chạy thẳng đến phòng giải phẫu. Từ xa hắn đã thấy được có năm sáu người, cả trai lẫn gái, đứng đó xô đẩy Hạ Phong, Hạ Phong mang khuôn mặt mỏi mệt, không nói một lời, cứ tùy ý bọn họ xô đẩy, mấy cô y tá muốn ngăn nhưng lại ngăn không được.
"Mấy người đang làm gì?" Thiệu Nhất Phàm chạy đến kéo một người đàn ông trung niên đang xô đẩy hung hãn nhất ra.
"Làm gì? Tên bác sĩ dỏm này hại chết ông già nhà tôi, tôi muốn hắn đền mạng." Người đàn ông trung niên là con trai cả của người bệnh mà Hạ Phong làm phẫu thuật, ông ta mang bộ mặt hung ác chỉ vào Hạ Phong.
"Cuộc phẫu thuật này vốn đã mang tính nguy hiểm rất lớn rồi, trước lúc phẫu thuật chúng tôi đã nói trước." Thiệu Nhất Phàm nói, "Nhà anh cũng đã kí tên cả."
"Đó là bởi vì chúng tôi không biết." Một người phụ nữ trung niên khác quát lên, "Tôi đã hỏi qua, loại phẫu thuật ung thư phổi phức tạp như ba tôi thì trong bệnh viện các người chỉ có bác sĩ Chung, trưởng khoa ngoại là có thể làm mà thôi, anh ta chỉ là một người bác sĩ trẻ tuổi, căn bản không có năng lực này, tại sao lại cho anh ta phẫu thuật cho ba tôi chứ, làm vậy không phải là hại người sao?"
"Đúng vậy, chúng tôi tin tưởng bệnh viện các người như vậy, các người lại xem mạng người như cỏ rác." Mấy người khác sôi nổi phụ họa.
"Là người bệnh tự mình yêu cầu bác sĩ Hạ mổ chính." Y tá trưởng không nhìn nổi, đứng bên cạnh nói chen vào.
"Như vậy cũng là do mấy người lừa gạt." Cô con gái thứ hai của người chết chỉ vào Hạ Phong nói: "Tôi biết mấy người bác sĩ có lý lịch mỏng của bệnh viện mấy người trong mấy năm nay đã không có cơ hội được làm những cuộc phẫu thuật lớn, vì vậy thấy ba tôi đã lớn tuổi, đã hồ đồ rồi nên lừa ba tôi ký tên."
"Cô đừng ăn nói lung tung!" Y tá trưởng cả giận nói: "Người bệnh có khối u đã khuếch tán lớn, phổi đã hoàn toàn hoại tử, cộng thêm lúc giải phẫu xuất huyết nhiều quá nên mới qua đời, căn bản không liên quan đến bác sĩ Hạ."
"Vậy tại sao ba tôi trước khi giải phẫu vẫn có thể tung tăng nhảy nhót, vừa đi vào thì người cũng đã mất hả."
"Đúng vậy, chắc chắn là lúc mấy người làm phẫu thuật đã xảy ra chuyện."
"Tôi muốn kiện mấy người."
Lúc này Hạ Phong ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh nhìn người nhà bệnh nhân đang hung dữ trước mắt mình, kéo Thiệu Nhất Phàm đang đứng trước người mình ra, giọng nói bình tĩnh: "Ông Lý Dân, ung thư phổi thời kì cuối, lúc tôi mổ ngực ông ấy ra mới phát hiện, u đã khuếch tán đến những bộ phận khác nên không thể cắt bỏ được nữa, suy xét đến tuổi tác của người bệnh đã quá lớn, không nên phẫu thuật, lúc khâu ngực thì tim bệnh nhân đột nhiên co lại, sau đó thì vỡ mạch máu, gây xuất huyết nhiều, cấp cứu vô hiệu nên bệnh nhân tử vong."
"Anh nói cái gì, ngược lại anh mới là người bị hại sao, anh chắc chắn phải cho chúng tôi một câu trả lời, nếu không phải anh thì tại sao mạch máu lại vỡ chứ." Người đàn ông trung niên la hét xong lại muốn bước lên động tay động chân.
Thiệu Nhất Phàm vội vã đến ngăn lại, lúc này An An mang theo bảo vệ xuất hiện, kịp thời khống chế người nhà bệnh nhân, đưa bọn họ đến văn phòng.
Sau đó trưởng khoa ngoại đã đến, nhìn Hạ Phong rồi thở dài nói: "Hạ Phong, cậu về nghỉ trước đi, chỗ này để tôi xử lý."
"Không sao, tôi có thể xử lý." Hạ Phong lắc đầu.
"Hiện tại tâm trạng của người nhà bệnh nhân khá kích động, cậu vẫn nên tránh họ một chút." Trưởng khoa khuyên nhủ: "Trước đó tôi đã tìm hiểu tình huống của người bệnh rồi, hơn nữa ông ấy lại yêu cầu cậu mổ chính, vấn đề cũng không lớn, cậu cứ về nghỉ ngơi trước đi."
Hạ Phong gật đầu, vẻ mặt hơi hoảng hốt đi về phòng thay đồ.
Thiệu Nhất Phàm đang định đi theo nhưng khoa ngoại đúng lúc có việc gọi hắn. Thiệu Nhất Phàm chỉ có thể không yên tâm nhìn Hạ Phong một cái, xoay người rời khỏi.
"Bác sĩ Hạ xui thật đấy, rõ ràng là bệnh nhân chủ động muốn bác sĩ Hạ mổ chính."
"Đúng đó, đúng đó, mấy người con này của người bệnh, lúc ông ấy bị bệnh thì chẳng có một ai ở bên cạnh, lúc xảy ra chuyện rồi thì mỗi người đều ra vẻ hiếu thảo."
"Đúng vậy, huống chi trưởng khoa chúng ta cũng đã nói kỹ thuật của bác sĩ Hạ không thua mình."
"..."
Mấy cô y tá ở một bên líu ra líu ríu nghị luận một hồi, An An nghe xong, cuối cùng cũng không yên tâm mà đi theo Hạ Phong đến phòng thay đồ.
Hạ Phong bước vào phòng thay đồ, lưng dựa vào tủ, cả khuôn mặt là vẻ chán chường, trong đầu đều là cảnh hắn mổ ngực ra thì u đã khuếch tán. Nếu, nếu như hắn phát hiện ra sớm hơn, đề nghị ông ấy không mổ thì có lẽ ông ấy đã sống thêm được một khoảng thời gian nữa, cũng không phải chết trên bàn mổ.
Hạ Phong đấm một cú mạnh vào tủ.
Ngoài cửa An An nghe được một tiếng vang lớn, lo lắng đến mức suýt thì chạy vào, nhưng lúc cầm vào tay cầm cửa lại từ bỏ.
Hạ Phong là một con người kiêu ngạo như vậy, chắc chắn sẽ không muốn cô nhìn thấy dáng vẻ của hắn lúc này.
Bầu
không khí lại trở nên yên tĩnh, phảng phất đã trôi qua thật lâu, cuối cùng đã bình tĩnh lại một chút, Hạ Phong xoay người mở tủ của mình ra, nhìn thấy chiếc di động màu đen ở trong, Hạ Phong giơ tay ra, mở máy, gọi cho Vu Đông.
Vu Đông vừa đợi đạo diễn quay phim xong vừa chơi di động, bỗng nhiên lại nhận được điện thoại của Hạ Phong, lập tức ánh mắt của cô tràn ngập ý cười: "Hạ Phong."
"Em đang ở đâu?"
"Em đang ở đoàn phim nói chuyện hợp đồng." Vu Đông trả lời.
"Em... có thể về được không?"
"Hạ Phong? Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Vu Đông rõ ràng cảm nhận được giọng điệu của Hạ Phong không thích hợp lắm.
"Anh muốn gặp em."
"Bây giờ em sẽ về ngay." Vu Đông nói câu xin lỗi với đạo diễn đã dừng quay phim, cũng mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của đối phương, nhanh chóng rời khỏi đoàn phim.
An An đứng ở ngoài nghe được cú điện thoại này của Hạ Phong, chợt phát hiện ra, thật ra Hạ Phong đã không cần cô nữa rồi.
Mang theo một nụ cười cay đắng, An An xoay người rời khỏi phòng thay đồ.
Từ đoàn phim lái xe về nhà bình thường phải mất nửa tiếng, Vu Đông trực tiếp rút ngắn hai mươi phút.
Cả đường đều thấp thỏm bất an chạy đến nhà, mãi đến lúc mở cửa phòng ra, giây phút nhìn thấy Hạ Phong đang yên tĩnh ngồi trong phòng khách thì cô mới yên lòng một ít.
"Hạ Phong." Vu Đông không kịp đổi giày cao gót nữa, cô nhanh chóng bước đến, ngồi xuống trước mặt Hạ Phong rồi quan tâm hỏi: "Sao vậy?"
Hạ Phong nhìn kĩ Vu Đông đang ngồi trước mặt mình, một bộ đồ tây phù hợp, trang điểm tinh xảo, khuôn mặt quan tâm. Ăn mặc không giống bình thường nhưng biểu hiện vẫn như cũ.
Hạ Phong chậm rãi giơ tay lên giữ mặt Vu Đông, bất ngờ dùng sức hôn lên, sau đó quay người đặt cô lên ghế sô pha, điên cuồng hôn cắn.
Vu Đông căn bản không biết chuyện gì đã xảy ra cả, bị động tác thô lỗ của Hạ Phong làm ngây ngốc, trên môi không còn vẻ dịu dàng triền miên lúc trước, chỉ có vẻ hung hãn gặm cắn, trong miệng đã có vị mặn nhàn nhạt.
Hạ Phong thô lỗ cởi áo khoác của Vu Đông ra, quăng mạnh bạo xuống đất, sau đó lại cởi cái áo sơ mi trắng như tuyết của Vu Đông ra, lộ ra đồ lót màu trắng bên trong.
Vu Đông bị cắn thì hơi đau, nhưng cô không trốn tránh, trái lại còn dựa theo động tác của đối phương, để hắn tiến hành càng thuận lợi hơn.
Tay của Hạ Phong dọc theo vòng eo đi đến nút quần, lúc đang mở ra thì bỗng nhiên dừng lại.
Vu Đông chờ một lát không thấy gì thì từ từ mở mắt ra, nắm lấy bàn tay không di chuyển của Hạ Phong rồi nhẹ giọng hỏi một câu: "Sao không tiếp tục?"
Hạ Phong ngẩng đầu lên từ ngực của Vu Đông, nhìn cô vợ đôi môi đã sưng đỏ, quần áo thì xốc xếch, hắn đưa tay ra nhẹ nhàng kéo cô lên, cầm cái áo sơ mi đã bị đứt nút áo lên.
"Xin lỗi!" Hạ Phong nhìn Vu Đông, trong mắt tràn đầy sự hổ thẹn.
"Có thể nói cho em biết đã xảy ra chuyện gì không?" Vu Đông khẽ vuốt ve khuôn mặt của Hạ Phong, trong mắt đều là sự đau lòng và bao dung.
Hạ Phong cười khổ một tiếng, từ từ thuật lại chuyện đã xảy ra ở bệnh viện hôm nay.
"Ông Lý đã tin tưởng anh đến vậy, thế nhưng anh lại không hiểu rõ hết bệnh tình của ông ấy."
"Anh cũng không biết khối u của ông ấy đã khuếch tán mà." Vu Đông an ủi.
"Nhưng nếu anh không phẫu thuật, mạch máu của ông ấy đã không vỡ, có lẽ lúc này..." Hạ Phong đau khổ nhắm mắt lại.
"Đây là chuyện ngoài ý muốn, đổi thành bác sĩ khác cũng chỉ có kết quả này thôi."
"Có lẽ con gái của ông ấy nói rất đúng, anh muốn làm cuộc phẫu thuật này quá, nếu đợi thêm hai ngày, lúc trưởng khoa đã rảnh..." Hạ Phong nghĩ lúc đó triệu chứng của ông Lý đã rõ ràng, vậy thì sẽ không mổ nữa.
"Anh làm cuộc phẫu thuật này là do anh chắc chắn, nếu đổi trưởng khoa của các anh thì kết quả cũng không thể tốt hơn được." Vu Đông lắc đầu nói: "Coi như là cuộc phẫu thuật phải dời lại đi, thế thì kết quả cũng chẳng thay đổi gì."
"Anh là bác sĩ, đây cũng không phải là lần đầu tiên anh thấy bệnh nhân chết trên bàn mổ, nhưng đây lại là lần đầu tiên anh làm một cuộc phẫu thuật không cần thiết." Hạ Phong đau khổ nói.
"Đây là chuyện ngoài ý muốn, ông ấy sẽ không trách anh đâu." Vu Đông đau lòng an ủi hắn.
"Thật sao?"
"Thật!"
Hạ Phong ôm eo Vu Đông, để đầu mình lên đùi cô, mặt dán vào eo của cô như một đứa trẻ đang bất lực.
Vu Đông nhẹ nhàng xoa mái tóc đen mềm mại của Hạ Phong, trong mắt đầy sự đau lòng: "Hạ Phong, em biết anh vẫn luôn làm thí nghiệm, em tin rằng anh chắc chắn sẽ thành công, đến lúc đó anh sẽ cứu được vô số người như ông Lý vậy, vì vậy anh đừng áy này nữa, anh phải nhìn về phía trước."
"Anh sẽ thành công sao?" Hạ Phong đã tự hoài nghi bản thân.
"Chắc chắn!" Vu Đông mang giọng khẳng định.
"Em vẫn ở bên anh chứ?"
"Chắc chắn, cho dù lâu thế nào!"
Hạ Phong dường như đã yên tâm, ôm eo Vu Đông rồi ngủ mất.
Vu Đông ngồi trên ghế sô pha, từ lúc mặt trời lặn đến lúc mặt trăng lên, gần như không xê dịch chút nào, cô chỉ sợ sẽ đánh thức Hạ Phong đang ngủ say, sau đó cô cũng không chịu nổi nữa nên dựa vào ghế sô pha rồi ngủ thiếp đi.
Hai người cứ như vậy dựa sát vào nhau, phảng phất có thể như vậy mãi đến cùng trời cuối đất.
Lúc Hạ Phong tỉnh lại, thấy Vu Đông dựa đầu vào ghế sô pha ngủ rất khó chịu, hắn nhìn đồng hồ treo trên tường một cái, đã hơn tám giờ rồi, Hạ Phong đau lòng ôm Vu Đông lên rồi đưa cô về giường trong phòng ngủ.
"Hạ Phong." Hạ Phong đã đắp chăn lại cho Vu Đông xong, đang định xoay người ra ngoài thì bị Vu Đông, đột nhiên tỉnh lại, kéo góc áo.
"Dậy rồi?" Hạ Phong xoay người ngồi xổm bên giường.
"Mùa xuân rồi, lúc nào chúng ta đi mua hoa?" Vu Đông thấy vẻ mặt của Hạ Phong đã bình thường, yên lòng cười hỏi.
"Ngày mai đi."
Anh đã đồng ý với em, vì em trồng một ban công đầy hoa.