Bỗng cửa gian phòng lần nữa mở ra, Khuất Tử Dạ nhìn thấy một thân ảnh bước vào, chạy nhanh về phía mình.
Người đó ngồi xuống bên cạnh đỡ hắn dậy, ôm hắn vào lòng, nắm lấy bàn tay đầy máu của hắn.
"Sao bị thương thành ra như vậy? Tôn chủ, người mau tỉnh táo lại!"
Đôi mắt Khuất Tử Dạ lờ đờ nhìn không rõ gương mặt đối diện, hắn chỉ cảm nhận được thái độ người đó rất lo lắng, luôn miệng nói điều gì đó không rõ ràng.
Vì không đành lòng nhìn Khuất Tử Dạ chịu sự giày vò nên Nghiêm Dung rời đi tìm y sư nói rõ ngọn ngành, cầu xin thuốc giải.
Y sư sau khi nghe xong thì lắc đầu, đưa ra một lọ thuốc nhỏ, ông nói dược tính hỗn tạp Khuất Tử Dạ trúng phải có thể không phải xuân dược bình thường, viên đan này sẽ giúp hắn giảm bớt phần nào đau đớn, còn lại phải tùy thuộc vào số mệnh của hắn.
Nghiêm Dung mở nắp lọ, trút ra viên đan màu đỏ đưa đến trước miệng Khuất Tử Dạ.
"Người mau dùng thuốc này, sẽ ổn nhanh thôi."
Khuất Tử Dạ ngớ ngẩn nghiêng đầu, chuyên chú nhìn sinh vật biết cử động trước mặt.
Nghiêm Dung cố gắng nhét viên đan vào miệng người đối diện, chợt đôi môi đó cong lên, nghẻo miệng cười quái gở.
Tay y chợt khựng lại, trong lòng đầy rẫy bất an.
Khuất Tử Dạ đột ngột xông đến ôm lấy Nghiêm Dung khiến y mất thăng bằng ngã về phía sau, đan dược trượt khỏi đầu ngón tay rơi xuống sàn nhà, lăn vào góc khuất.
Khuất Tử Dạ không khác gì mãnh thú bắt được con mồi, điên cuồng vồ lấy đối phương, đầu kề vào hõm cổ y phun ra từng ngụm nhiệt khí.
Nghiêm Dung có chút sởn tóc gáy vội đẩy hắn ra.
"Đừng như vậy, Tôn chủ!"
Khuất Tử Dạ lần nữa áp chế, đầu hắn vẫn cúi sâu vào cái cần cổ xinh đẹp của đối phương hít lấy hương thơm mê hoặc, sau đó bờ môi cố tình trượt dài xuống dưới, gặm nhấm từng tấc da thịt đó tạo thành nhiều vết tình ái sẫm màu.
Nghiêm Dung biết Khuất Tử Dạ đã bị dục vọng chi phối hoàn toàn mất đi ý thức.
Y dứt khoát siết chặt cổ hắn rồi mạnh mẽ xoay người, cưỡng chế đảo một vòng khống chế hắn xuống dưới thân, giữ chặt hai cánh tay hắn lại.
Bản thân thì đưa mắt xung quanh tìm kiếm viên đan dược.
Bỗng dưng Nghiêm Dung nổi lên một trận rùng mình, vật thể nóng bỏng bên dưới hạ thân hắn xuyên qua lớp y phục dày đặc cọ vào cơ thể y, khiến y không tự chủ được đỏ bừng gương mặt.
Nhân lúc đối phương lơ là, Khuất Tử Dạ vùng dậy thoát khỏi sự khống chế, nắm lấy thắt lưng người đang ngồi trên hông mình rồi nhấc bổng lên ném thẳng về phía giường.
Lưng Nghiêm Dung đập mạnh xuống giường kêu lên một tiếng, toàn thân đau ê ẩm.
Y đang muốn bật dậy thì một cơ thể to lớn lập tức ập đến, hừng hực khí thế bao phủ lấy y.
"T...!tôn..."
Câu nói hoàn chỉnh còn chưa kịp ra khỏi miệng, Khuất Tử Dạ đã cấp tốc đưa tay ra sau ấn mạnh vào lưng Nghiêm Dung trói lại nội đan, niêm phong linh lực.
Hai mắt Nghiêm Dung trợn lớn nhìn người đối diện, cơ hồ không thể lường trước tình huống bất ngờ này.
Khuất Tử Dạ đẩy Nghiêm Dung trở lại giường, không nói một lời kéo rách phần y phục trước ngực y, nơi đó liền lộ ra hai điểm hồng nhạt được che chắn phía sau lớp áo.
Nghiêm Dung hoảng sợ vịn lại tay hắn, giúp hắn trấn định tinh thần, nói: "Tôn chủ, người nhìn ta đi, người không phải rất ghét loại quan hệ này sao? Chúng ta là hai nam nhân, nếu thật sự xảy ra va chạm...!Lúc người tỉnh táo lại sẽ căm hận bản thân như thế nào?"
Chẳng nghe lọt tai điều gì, Khuất Tử Dạ cúi xuống liếm vành tai đã ửng đỏ của người dưới thân, sau đó cắn nhẹ một cái thay cho câu trả lời.
Nghiêm Dung đứng giữa tình cảnh này không biết làm thế nào, y theo bản năng xoay người muốn chạy nhưng bị Khuất Tử Dạ một tay giữ chặt.
Không ngờ đối phương mất đi ý thức nhưng sức lực vẫn quá kinh khủng khiến y không tài nào thoát khỏi sự khống chế, muốn ra chiêu tấn công lại phát hiện linh lực hoàn toàn tiêu tán.
Khuất Tử Dạ khẽ nhíu mày khi thấy con mồi trước mặt kịch liệt phản kháng, hắn mang một bộ dạng không chút hài lòng.
Nghiêm Dung cảm nhận đôi mắt lưu ly đó lạnh lẽo đến thấu xương, sự phẫn nộ trên gương mặt vốn dĩ anh tuấn đâm thẳng vào trái tim y.
Một cảm giác thương tâm truyền đến, chợt bàn tay cứng như đá của Khuất Tử Dạ tóm chặt lấy cổ Nghiêm Dung, như muốn đem nơi đó nghiền nát thành bột vụn.
Nghiêm Dung há hốc mồm không tài nào thở được, gương mặt căng chặt đến tím tái, tay chân vùng vẫy đập loạn trên giường.
Trong một khoảnh khắc, Khuất Tử Dạ vô tình nhìn thấy đôi mắt hạc của con mồi trong tay mang vẻ bi thương cùng ướt át như đang cầu xin hắn buông tha, đôi môi đó mấp máy không thành tiếng, mắt hạc trợn trắng đảo một vòng lớn, hai cánh tay kháng cự cũng trở nên vô lực dần xụi xuống.
Đôi đồng tử của Khuất Tử Dạ bất chợt co lại, hốt hoảng buông ra bàn tay đang thô bạo đặt trên cổ đối phương.
Trong một khắc đó, hắn không hiểu tại sao thâm tâm lại trở nên đau đớn vô cùng!
Vùng cổ được thả lỏng, không khí đột ngột tràn vào làm Nghiêm Dung ho sặc sụa, y ôm lấy lồng ngực đau nhói đang dâng lên một luồng nhiệt khí, hương vị lờ lợ tanh nồng trào lên cổ họng.
Y vội vàng đưa tay bịt lại mũi miệng, không kịp khống chế phun ra một ngụm máu đặc sệt, xuyên qua kẽ tay nhểu xuống ga giường.
Gương mặt y biến sắc, uể oải ngã trở về vị trí cũ.
Đầu óc Khuất Tử Dạ trống rỗng, hắn chẳng thấy sự việc trước mắt là chuyện gì to tát, càng không thể biết được người trước mặt đang cố kiềm nén nội thương.
Hiện tại hắn chỉ cảm thấy con mồi trong tay đã nằm yên không còn ồn ào, rất hợp ý hắn.
Khuất Tử Dạ đưa tay tháo ra dây buộc tóc trên đỉnh đầu Nghiêm Dung, tóc dài lập tức xõa xuống hõm vai, một ít rơi lên gương mặt xinh đẹp nhưng tiều tụy, trên lông mi cong cong và gò má vẫn còn lưu lại những vệt máu đỏ sẫm, rơi vào mắt hắn lại là khung cảnh mỹ lệ diễm tình, khiến đôi mắt lưu ly đó càng trở nên tăm tối, sâu thăm thẳm.
Khuất Tử Dạ dùng dây buộc tóc cố định hai tay người nọ trên đỉnh đầu, ngón tay hắn không yên phận lướt qua lồng ngực y, xoa nắn hai điểm mẫn cảm trên cơ thể đó.
Nghiêm Dung bị xúc cảm kỳ lạ bao lấy chợt rên lên một tiếng yếu ớt.
Khuất Tử Dạ thấy có điểm thú vị, tiếp tục dịch chuyển bàn tay bị rạch nát mò mẫm khắp nơi trên cơ thể người bên dưới, máu từ lòng bàn tay chưa được băng bó cứ theo đó vương vãi khắp nơi, trên người và y phục đều loang lổ vết máu.
Chạm phải thắt lưng, hắn đưa tay giật ra nhưng nút thắt quá chặt không thể nào gỡ được, hắn cau có xé rách từng mảnh y phục trên cơ thể đó, vải vụn đồng loạt bay lên không trung, sau đó rải rác rơi xuống sàn nhà.
Mồ hôi chảy xuống như thác đổ, hơi thở càng trở nên dồn dập, Khuất Tử Dạ thời khắc này chỉ còn lại sự cuồng dã mang theo một tia bạo ngược, điều duy nhất hắn nghĩ đến chính là phóng thích bản thân.
Khuất Tử Dạ gập hai chân Nghiêm Dung lên trước ngực, đắm đuối nhìn vào cơ thể trần trụi phía dưới.
Nghiêm Dung ngước nhìn lên, bị đôi mắt như xuyên qua từng lớp da thịt của hắn nhìn thấu khiến y xấu hổ vô cùng, vội lẩn tránh quay mặt đi nơi khác.
Cho dù nam nhân trước mặt có đưa ra yêu cầu vô lý như thế nào thì Nghiêm Dung cũng không bao giờ từ chối.
Đừng nói đến cơ thể này, cho dù phải đánh đổi bằng tính mạng, y cũng sẽ tự nguyện dâng lên hai tay.
Nhưng tình thế trước mắt, Khuất Tử Dạ hoàn toàn mất đi lý trí, những hành động đang diễn ra đều không phải trái tim hắn muốn,