Xác chết nằm rải rác từ bên ngoài đến tận sâu bên trong Vọng Sơn, tất cả đều là những kẻ có tạp niệm đến tranh giành bí kíp thần công đến mức không may thiệt mạng.
Khi mọi người đi theo nơi phát ra tiếng binh khí va chạm dữ dội thì trông thấy Phó Ngân cùng Tống Chi Dương đang tranh chấp một mất một còn.
Phó Ngân linh hoạt phóng ra ám khí từ trong tay áo thoát khỏi công kích trí mạng từ Tống Chi Dương.
Sau đó Phó Ngân mất thăng bằng, lảo đảo đáp xuống mặt đất.
"Một kẻ ngông cuồng phải nhờ đến thế lực bên ngoài mới có thể ngồi lên chức vị Động chủ lại dám phỗng tay trên của ta! Phó Ngân, ngươi có bao nhiêu cái mạng để hối lỗi đây?!"
Mặc kệ Tống Chi Dương đang tức giận mắng chửi, Phó Ngân vẫn thản nhiên cầm lấy bí kíp thần công vừa cướp được từ tay đối phương nhét vào trong tay áo, vui vẻ nói: "Đừng nói khó nghe như vậy, thứ ngươi muốn, ta đương nhiên cũng muốn!"
Nếu đánh tay đôi, Phó Ngân thừa biết bản thân không phải đối thủ của Tống Chi Dương, cho dù đã lấy được bí kíp thần công nhưng chưa chắc có thể thoát khỏi lòng bàn tay của gã.
Phó Ngân liếc mắt trông thấy người kéo đến Vọng Sơn đông đến mức chắn kín cả lối ra vào, hắn chợt sáng suốt điều gì đó, khẽ nhếch môi cười, quay người hướng về phía đám người chính đạo vừa chạy đến, cố tình ra vẻ đạo mạo nói: "Hôm nay tâm trạng của ta khá tốt, muốn cho các ngươi mở mang một vài bí mật."
Phó Ngân chỉ tay về phía Tống Chi Dương, lớn tiếng nói: "Chưởng môn Minh Huyền Môn Tống Chi Dương, kẻ đứng đầu Ngũ đại môn phái mà các ngươi luôn sùng bái kia thực chất chính là Sát Vô Tâm, Môn chủ Ẩn Sát Môn!"
Nhân lúc mọi người đang hoảng loạn, Phó Ngân nhanh chóng lùi về sau vài bước, cố tình kéo căng thẳng lên đến đỉnh điểm.
"Kể cả việc thảm sát Khuất Liệt Gia Trang hai năm về trước cũng do Sát Vô Tâm chủ mưu, đứng sau thâu tóm toàn bộ sự việc!"
Khi đến Vọng Sơn, bộ mặt thật của Tống Chi Dương giả mạo đã được mọi người xác nhận.
Nhưng lúc đầu họ vẫn còn nghi vấn về thân phận thật của gã là ai lại có thể trà trộn vào Ngũ đại môn phái một cách dễ dàng, còn có bản lĩnh một tay che trời điều khiển tà đạo trong lòng bàn tay.
Hiện tại đã có thể nhìn thấu tất cả sự tình!
Mọi người tức giận đến cao độ, toàn bộ vũ khí đều chĩa thẳng về phía Tống Chi Dương.
Vị đại đệ tử kia của Minh Huyền Môn vô cùng bức xúc, hắn hét lớn: "Nghiêm Mãnh! Sát Vô Tâm! Ngươi đã giấu Tống chưởng môn của bọn ta nơi nào?!"
Phó Ngân nhướng mày khó hiểu, không ngờ Sát Vô Tâm mà hắn từng tiếp xúc lại có nhiều bộ mặt như vậy, đến cả hắn cũng hoàn toàn không nhận ra.
Trong lúc mọi sự chú ý đều dồn lên người Tống Chi Dương, Phó Ngân nhân cơ hội này lẻn vào trong đám đông.
Nhận được cái khẽ gật đầu từ xa của Khuất Tử Dạ, Nghiêm Dung cũng lập tức rời đi một cách kín đáo, lặng lẽ bám theo sau Phó Ngân.
Nhưng trên đường bỏ trốn, cánh tay của Phó Ngân bị ai đó bất ngờ nắm lấy, kéo cả cơ thể hắn vào trong hang động chật hẹp chứa đầy ngõ ngách.
Phó Ngân muốn mở miệng mắng chửi thì người kia liền giơ ngón trỏ lên trước miệng hắn, suỵt một tiếng.
Từ lúc ở Đỉnh Phong Hoa, khi Tống Chi Dương nhìn thấy bộ dáng kiêu ngạo như đã nắm rõ bố cục trong tay của Khuất Tử Dạ cùng sự phản bội từ phía Lôi Bích Chân, gã biết rõ thân phận thật sự của mình đã bị bại lộ, gã chỉ còn cách tìm cách rời khỏi nhưng không ngờ bọn chúng lại nhanh chóng đến tận Vọng Sơn đòi nợ như vậy.
Tống Chi Dương bật cười, đưa tay gỡ bỏ lớp mặt nạ da người đã đeo suốt hai năm qua.
Khuôn mặt thật phía sau lớp mặt nạ quả nhiên là gia chủ Nghiêm gia Nghiêm Mãnh, nhưng gương mặt của gã lại quá già so với số tuổi vốn có, nếu phải so sánh gã cùng với Tịnh Hàm Tư thì e rằng không mấy khác biệt.
Gỡ bỏ toàn bộ lớp ngụy trang bên ngoài, Tống Chi Dương của hiện tại không khác gì một ông già lụ khụ, tóc bạc trắng xóa, da dẻ đầy đốm đồi mồi nhăn nhíu đến khó coi.
"Tử Dạ à..."
Tống Chi Dương ho hai tiếng, giọng nói ồ ồ như bị thứ gì đó kìm lại, khó nghe vô cùng: "Không phải ngươi nghĩ rằng Nghiêm thúc sẽ vì một quyển bí kíp không rõ tung tích mà chọn cách ngu xuẩn nhất, trong một đêm diệt sạch Khuất Liệt Gia Trang nhà ngươi chứ?"
"Ngoài thứ đó, ta không nghĩ ra còn nguyên nhân nào khác." Khuất Tử Dạ từ lúc đến Vọng Sơn luôn im lặng, lần đầu tiên lên tiếng.
"Đó chỉ là một trong những nguyên nhân, ta vốn dĩ nên có một mối tình đẹp..."
Tống Chi Dương nhìn vào khoảng không trung trên cao, trong đôi mắt đầy nếp nhăn đó hiện lên vẻ hoài niệm, nhưng chỉ một thoáng sau đôi mắt đó lại chứa đầy giận dữ, trừng mắt đỏ nhìn Khuất Tử Dạ.
"Nhưng vì phụ thân ngươi! Vì sự tồn tại không nên có của phụ thân ngươi mà khiến ta mất hết tất cả!"
Khi còn là thiếu niên, Sát Vô Tâm thường đi ngao du khắp nơi để nắm bắt tình hình các môn phái nhằm phụng sự cho kế hoạch diệt trừ chính đạo, thống nhất tu chân giới.
Vào một ngày nọ, Sát Vô Tâm tình cờ trông thấy một vị tiên nữ từ núi tiên đi đến, nàng dịu dàng nở ra nụ cười như hoa với hắn, từ khoảnh khắc đó trái tim hắn đã trao hết cho nàng, ngày đêm đều mộng tưởng có thể cùng nàng vẽ lên giai thoại.
Rõ ràng người đầu tiên nàng gặp được khi xuất sơn là Sát Vô Tâm hắn, vậy mà nàng lại đem lòng yêu say đắm vị gia chủ trẻ tuổi của Khuất Liệt Gia Trang - Khuất Phương, cùng hắn ta gắn bó không rời nửa bước.
Không thể níu kéo được một chút tình cảm nào từ Mạn Phi Phi khiến trái tim Sát Vô Tâm gần như chết lặng.
Hắn chỉ đành ôm lấy mối tình khắc cốt ghi tâm trở về Ẩn Sát Môn, nhiều năm lặng lẽ dõi theo từng bước