Sau khi tỉnh lại, Phó Thành nói lời tạm biệt với Khuất Tử Dạ rồi lập tức trở về Tàn Cốt Động, đến nay đã được hơn mười ngày, mà Phí Đình không lâu sau đó cũng đi theo y.
Nàng nói nội thương của Phó Thành chưa khỏi khiến nàng không yên tâm, muốn ở lại đó chăm sóc đến khi nào y hoàn toàn bình phục thì nàng sẽ tự động trở về Đỉnh Phong Hoa, mọi người không cần phải lo lắng.
Về phía Khuất Tử Dạ đương nhiên không đồng ý với quyết định này của nàng, Phí Đình liền đi tìm Nghiêm Dung nhờ y giúp nàng nói đỡ vài câu.
Nghiêm Dung nói ra việc nặng nhẹ bên trong vấn đề, không biết đến khi nào Sát Vô Tâm lại tiếp tục hành động, hiện tại Đỉnh Phong Hoa mới là nơi nguy hiểm nhất, chi bằng cứ để Phí Đình ở lại Tàn Cốt Động vài hôm như vậy sẽ an toàn cho nàng hơn rất nhiều.
Nhận thấy lợi và hại, dù không bằng lòng nhưng Khuất Tử Dạ chỉ đành chấp thuận, hắn để thuộc hạ hộ tống Phí Đình đến Tàn Cốt Động đồng thời gửi thư trước cho Phó Thành, phiền y thay hắn quản lý muội muội một khoảng thời gian.
Riêng vào đêm hôm nay, không biết Nghiêm Dung có việc gì cần bàn lại thần bí hẹn Khuất Tử Dạ đến đình viện phía Tây, còn cố tình nhắc đi nhắc lại không gặp không về.
Khuất Tử Dạ đương nhiên sâu sắc ghi nhớ.
Tâm trạng hôm nay của Nghiêm Dung đặc biệt tốt, y chuẩn bị mọi thứ kỹ càng và cũng đến chỗ hẹn từ rất sớm, khi thấy Khuất Tử Dạ đến, đôi mắt hạc lập tức sáng lên, y cầm một đĩa bánh ngọt giơ lên cao, mỉm cười rạng rỡ nhìn về phía nam nhân đang tiến về phía mình.
Khuất Tử Dạ không rõ sự tình đi đến, Nghiêm Dung nhanh chóng kéo hắn ngồi xuống ghế, vẻ mặt đầy phấn khích.
"Sinh thần vui vẻ!"
"Hôm nay?" Khuất Tử Dạ ngơ ngác hỏi lại: "Là sinh thần của ai?"
Nghiêm Dung bật cười, không lấy làm ngạc nhiên vì câu hỏi này của hắn.
Nghiêm Dung nhớ rất rõ sinh thần năm đầu tiên sau khi Khuất Tử Dạ thu nhận y, ngày hôm đó y đã đích thân xuống bếp làm bánh ngọt đưa đến đại điện Dạ Hằng, nhưng khi đó Khuất Tử Dạ bận đến mức không có thời gian dừng tay, cả bánh cũng chưa từng nếm qua.
Lúc đó y nhận ra bản thân hắn đã lãng quên chính ngày sinh của mình, y chỉ còn cách lẳng lặng túc trực bên cạnh xem như đã cùng hắn đón một mùa sinh thần.
"Hôm nay là sinh thần của Tôn chủ!"
Nghiêm Dung cầm lấy một đĩa bánh đưa đến trước mặt Khuất Tử Dạ, lại nói: "Khi thuộc hạ còn ở thị trấn Phúc Yên, vào ngày sinh thần mọi người đều sẽ ăn bánh ngò, uống trà hoa và ngắm sao trên trời nguyện cầu một điều ước.
Ở Đỉnh Phong Hoa cái gì cũng có nên thuộc hạ không biết phải tặng gì cho người, chỉ có thể tự tay xuống bếp làm chút điểm tâm này.
Thuộc hạ biết người không thích lá ngò nên đã thay thế bằng nguyên liệu khác, người nếm thử xem có vừa miệng không?"
Khuất Tử Dạ của kiếp trước chưa từng quan tâm đến sự tồn tại của Nghiêm Dung, càng không biết tình cảm của y đặt trên người mình nhiều đến mức độ nào, cả những thứ mà hắn đã lãng quên từ rất lâu nhưng y lại có thể nhớ đến từng chi tiết, khắc sâu vào tâm khảm.
"Ngươi điều tra ta cũng thật kỹ càng, bắt đầu từ khi nào?"
Khuất Tử Dạ vẫn khó kìm lòng, có cơ hội lại muốn trêu chọc người trước mặt.
Nghiêm Dung không nghĩ tới hắn sẽ hỏi câu này, gương mặt y phút chốc sượng lại.
Từ khi hiểu chuyện, Nghiêm Dung xác định người trong lòng mình chỉ có thể là Khuất Tử Dạ, cho dù ở đâu trái tim y vẫn luôn hướng về hắn, trước nay chưa từng thay đổi.
Mọi sở thích, hành tung và chiến tích vẻ vang của hắn đều được y dùng tất cả số tiền mình kiếm được thu thập lại từ kẻ bán tin, tích góp thông tin qua năm tháng.
Từ những gì thấy được qua những giấc mơ kia, Khuất Tử Dạ đương nhiên biết rõ đáp án là gì.
Hắn bật cười xóa đi gương mặt nghiêm nghị, dịu dàng nắm lấy tay Nghiêm Dung, giọng nói cũng trở nên mềm mại:
"Ngươi ở cạnh ta đã là món quà quý giá nhất."
Nghiêm Dung thoáng thẫn thờ, không dám tự mình đoán dụng ý trong câu nói này của hắn, y lúng túng nhìn ra bên ngoài, chợt trông thấy bầu trời hôm nay đầy sao lấp lánh, không khỏi thích thú ngước nhìn một hồi lâu, y cất lời: "Đẹp thật..."
"Thật sự rất đẹp!"
Khuất Tử Dạ nhìn chằm chằm Nghiêm Dung, gật đầu tán thành.
Nghiêm Dung chợt nhớ đến nhiệm vụ của mình, lần nữa đưa đĩa bánh đến trước mặt Khuất Tử Dạ, ý tứ muốn hắn dùng thử, hắn liền đưa tay lấy bánh, cắn một miếng.
Nhận thấy đối phương đang mong chờ xem phản ứng của mình, hắn gật đầu nói: "Ngon lắm, ngươi vất vả cả ngày rồi, cùng ta dùng thử đi."
Trông thấy Khuất Tử Dạ hài lòng khiến Nghiêm Dung cảm thấy rất hạnh phúc, y cũng cắn thử một miếng cảm nhận hương vị bên trong đậm đà, hoàn toàn không uổng phí cả ngày hôm nay đều loay hoay trong bếp, y chợt nghĩ đến, nếu sau này đều có thể ở cạnh hắn như vậy thì thật tốt.
Nghiêm Dung theo cái chỉ tay của Khuất Tử Dạ mà thử loại bánh này đến loại bánh khác, chưa bao lâu y đã thấy hắn chống cằm ngồi phía đối diện nhìn mình trân trân, trên môi còn ẩn chứa ý cười.
"Trên mặt ta dính gì sao? Tôn chủ đừng nhìn ta như vậy."
Khuất Tử Dạ nói: "Bánh vụn trên mặt ngươi..."
Hiểu ý, Nghiêm Dung đưa tay áo lau lau lên mặt mình nhưng dường như không mấy khả quan.
Khuất Tử Dạ thấy vậy liền nhoài người về phía trước, nâng cằm y lên, rất tự nhiên nói: "Chỗ này!"
Nghiêm Dung trợn tròn mắt khi khoé môi đột ngột bị người trước mặt liếm một cái đem mẩu bánh vụn nuốt vào trong miệng, sau đó môi hắn nhanh chóng bao phủ toàn bộ môi y, mút đi từng hương vị ngọt ngào trên đó.
Đến khi đôi môi Nghiêm Dung trơn mượt sạch sẽ Khuất Tử Dạ mới dần tách ra, trước khi trở về vị trí cũ, hắn vô tư cướp đi nửa cái bánh còn lại trên tay y, thuận thế bỏ vào miệng mình: "Ngọt thật."
Mọi thứ diễn ra quá bất ngờ khiến đầu óc Nghiêm Dung trở thành một mớ rối bời, y đưa tay chạm nhẹ lên vành môi có chút ướt của mình, lưỡng lự một hồi lâu, cuối cùng vẫn cất lời: "Ngay cả đêm yến tiệc cho dù chúng ta đã cùng nhau làm chuyện đó...!người cũng chưa từng hôn ta dù chỉ một lần, nhưng hiện tại..."
Đầu Nghiêm Dung hơi cúi xuống, ánh mắt đầy mông lung, vành tai cũng đã ửng hồng một mảng.
"Hiện tại khi thần trí người tỉnh táo nhất, người từng hôn ta đến tận hai lần.
Tôn chủ...!có phải ta đã có quyền hy vọng rằng người cũng thích ta không?"
"Đây là lần thứ ba."
Nghe được lời này, Nghiêm Dung có phần kinh ngạc.
Hắn nói đây là nụ hôn thứ ba giữa họ, nhưng chuyện quan trọng như vậy làm sao y có thể nhớ nhầm?
Trông thấy bộ dáng ngờ nghệch của y, Khuất Tử Dạ không khỏi buồn cười, hắn thế mà lúc nhỏ lại từng muốn một kẻ nham hiểm như Nghiêm Mãnh nhận nuôi Dung của hắn, nếu thật sự lúc đó họ trở thành người một nhà, với sự ngây ngô này của y có lẽ sẽ khiến ông ta tức chết mất.
Trong lúc y muốn hỏi Khuất Tử Dạ cho rõ ràng hơn thì hắn bỗng dưng bật người đứng dậy, một bộ dạng chuẩn bị rời khỏi.
"Ở đây quá lạnh, ta muốn trở về phòng nghỉ ngơi."
"Vậy...!vậy còn số bánh này?"
"Ngươi theo ta đem chúng về phòng."
Nghiêm Dung nhanh chóng dọn mớ đồ ăn còn lại, sau đó chạy theo sau Khuất Tử Dạ.
Về tới phòng, Nghiêm Dung loay hoay đặt mấy đĩa bánh lên bàn, lúc này Khuất Tử Dạ từ phía sau tiến đến ôm lấy y, y giật mình xoay người lại, một dáng người thân thuộc thường ngày lập tức xuất hiện trước mắt, hắn nghiêm túc nói:
"Dung, ta muốn mỗi ngày đều hôn ngươi, hôn ngươi nhiều đến mức ngươi không còn khả năng đếm nữa."
"Tôn chủ..."
Lời nói này của người đối diện quá mức kỳ lạ, Nghiêm Dung nhất thời không biết phải đáp trả thế nào thì bàn tay hắn đã đặt ra sau gáy y cố định lại phần đầu, Khuất Tử Dạ hơi cúi xuống, hai đôi môi lần nữa chạm vào nhau.
Cảm giác này quả thật quá ngọt ngào, Nghiêm Dung theo bản năng nhắm mắt lại, hai tay cũng bất giác nắm chặt vạt áo trước ngực hắn.
Khuất Tử Dạ thấy vậy liền không chút do dự đưa đầu lưỡi tiến vào, nhanh chóng để Nghiêm Dung tiếp thu cùng hắn phối hợp, hai đôi môi hòa quyện vào nhau, không ngừng mút lấy hương vị của đối phương.
Khuất Tử Dạ vừa say sưa nuốt lấy chiếc lưỡi của Nghiêm Dung vừa đưa tay sờ loạn khắp cơ thể y, cả hai dây dưa môi lưỡi lâu đến mức y bắt đầu thở gấp, cơ thể cũng bắt đầu động tình.
Y cảm nhận rõ ràng bàn tay của hắn mò mẫm vào trong vạt áo của y, sau đó càng không yên phận mà tìm đến vị trí quanh thắt lưng.
Một tia chớp chợt xẹt ngang qua đại