Sau khi thành công đột phá tầng cuối cùng của Bách Tà Tản Ma Công, hàn khí cùng bông hoa tuyết trước ngực quấn lấy Khuất Tử Dạ nhiều năm qua cũng triệt để bị tiêu trừ, hiện tại khi đã hoàn toàn làm chủ được bản thân, hắn mang theo khí thế hừng hực cùng Nghiêm Dung rời khỏi mật thất.
Cũng ngay lúc này, Ẩn Sát Môn khiêu chiến Ngũ đại môn phái cùng Khuất Tử Dạ dưới chân núi Khương Luân.
Lần này gặp lại nhau, Sát Vô Tâm với sức mạnh dư thừa đứng lơ lửng trên không trung không khác gì một gã quái vật, trên gương mặt trắng bệch nhăn nheo của gã nổi đầy gân xanh, đôi mắt đỏ ngầu bao phủ cả tròng trắng mắt quỷ dị đến đáng sợ.
"Tử Dạ của ta mau đến đây..."
Sát Vô Tâm đưa tay về phía trước mời gọi, vui vẻ nói với Khuất Tử Dạ.
"Để Nghiêm thúc xem thử Bách Tà Tản Ma Công của ngươi cùng cấm thuật của ta, cái nào lợi hại hơn?"
Không đôi co gì thêm, Khuất Tử Dạ cởi ra áo bào liền bay lên không trung giao chiến cùng Sát Vô Tâm.
Vừa bắt đầu, linh lực từ tứ phía như một trận cuồng phong nổi lên cuồn cuộn, từng lớp từng lớp nối tiếp nhau tạo thành những màn kết giới dày đặc khiến mọi người xung quanh bức bách đến mức không thể lại gần nơi Khuất Tử Dạ và Sát Vô Tâm đang nghênh chiến, khung cảnh dịch chuyển bên trong cũng nhanh đến mức mắt thường không thể nhìn thấy được.
Phải là người mang linh lực mạnh mẽ đến đâu mới có thể giữ được trạng thái giao đấu trên không lâu như vậy mà chưa rơi xuống?
Nhận thấy nguy hiểm, bọn họ chỉ có thể lùi về sau tránh khỏi nơi giao đấu giữa hai kẻ đang mang sức mạnh phi thường càng xa càng tốt, tránh để bản thân vô cớ bị vạ lây.
Cũng ngay lúc này, hai thế lực chính tà bên dưới không khác gì thiên binh vạn mã từ hai phía đồng loạt xông thẳng vào nhau, tiếng binh khí cùng tiếng la hét từ đây vang lên ầm ĩ.
Ngũ đại môn phái hợp sức cùng Đỉnh Phong Hoa áp chế nhóm sát thủ tàn bạo đánh mãi không gục từ Ẩn Sát Môn hiện rõ sự khó khăn chật vật, chưa đến bao lâu, dưới lớp đất đá đã trải dài xác chết nằm chồng lên nhau, máu cùng chất bẩn dính lên y phục biến thành một vùng nhơ nhuốc, từng lớp thịt tươi lại trở thành đệm lót chân, nhất thời đã không còn nhận ra là thi thể của môn phái nào nữa.
Khi bước vào trận chiến, Diệp Y Ninh xác định mục tiêu từ rất sớm, nàng mặc kệ xung quanh hỗn loạn mà chỉ tập trung công kích về phía Nghiêm Dung, vì nàng biết rõ chỉ cần đánh bại cánh tay đắc lực nhất của Khuất Tử Dạ, nhất định sẽ khiến hắn phần nào phân tâm.
Mà đằng xa nơi không có chiến loạn, Phí Đình mặc hồng y ngược chiều gió chạy đến, phía sau nàng dẫn theo đội binh còn sót lại của Tàn Cốt Động, nàng lớn tiếng ra lệnh, đội binh theo sau lập tức xông đến, trong cái chớp mắt đã hòa mình vào cuộc chiến.
Mặc dù bên này Nghiêm Dung bị Diệp Y Ninh ép đến mức bàn tay cầm kiếm đã trở nên tê rần nhưng động tĩnh Phí Đình làm ra lớn như vậy y không thể không chú ý đến, trong lòng y cũng nhận thức rõ ràng Phó Thành dù đang điều trị thương tích và dốc sức củng cố lại lực lượng Tàn Cốt Động sau hậu quả mà Phó Ngân gây ra, song y vẫn muốn giúp đỡ Khuất Tử Dạ phần nào sức lực.
Tình nghĩa này thật sự rất quý báu!
Y nghiêng người né chiêu kiếm sắc bén từ tay Diệp Y Ninh đâm tới, sau đó nhanh chóng xoay qua nói với Phí Đình:
"Phí Đình! Mau tìm nơi an toàn nấp vào, nơi này nguy hiểm đừng để Tử Dạ trông thấy ngươi!"
"Được rồi!"
Phí Đình gật đầu tỏ ý đã hiểu rồi nhanh nhẹn chạy đi tìm nơi ẩn náu, nàng không thể để Dạ ca vì lo lắng cho mình mà có chút lơ là nào được, nhưng nàng vừa quay người đi thì cảm thấy lời nói của Nghiêm Dung dường như có chỗ nào đó không đúng lắm.
"Nghiêm Dung vừa gọi Dạ ca là gì ấy nhỉ?"
Nàng suy tư đến mức tóc xoắn cả vào nhau, lúc này chỉ nghe "vụt" một tiếng, thanh kiếm từ ai đó đã vô tình bay đến cắm sâu vào thân cây bên cạnh nàng.
Vội nuốt xuống một ngụm nước bọt, Phí Đình tạm quăng mọi thứ ra sau đầu rồi cắm đầu chạy đi, hiện tại nàng chỉ nhớ đến phải bảo toàn tính mạng trước đã.
Diệp Y Ninh thừa cơ hội Nghiêm Dung mất tập trung về phía Phí Đình mà chém một đường vào cánh tay y, máu tươi từ đó lập tức bắn ra một màu đỏ rực, nàng ra sức chế giễu:
"Tử Dạ? Tên thị vệ thấp hèn như ngươi lại có lá gan gọi thẳng tên Tôn chủ một cách thuận miệng như vậy, xem ra hắn dạy bảo thuộc hạ cũng chỉ có thế, Đỉnh Phong Hoa mục nát này đã đến lúc đổi chủ rồi chăng?"
"Ta đương nhiên gọi rất thuận miệng, dù sao hai chữ này cả đời ngươi cũng không còn tư cách gọi nữa!"
Diệp Y Ninh chỉ vừa nói một câu, nàng không ngờ đối phương chỉ là tên thị vệ tầm thường lại dám cứng rắn đáp trả khiến đáy lòng nàng dâng lên một cảm giác khó chịu không tên.
Chẳng trách từ lúc bắt đầu nàng đã cảm thấy kẻ trước mặt rất đáng ghét, có lẽ tin tức Khuất Tử Dạ đối với thị vệ cận thân có mờ ám mà trước đây nàng nhận được là sự thật.
Nàng tự thề với lòng hôm nay không chỉ lấy mạng kẻ trước mắt mà còn phải đem thân xác đó bằm nhuyễn thành thịt vụn rồi quẳng cho chó ăn, chỉ có như vậy mới có thể khiến nàng nguôi ngoai cơn giận dữ, nàng nhếch môi một cái không rõ là đang cười hay cảm thấy khinh bỉ, chiêu thức lúc này được tung ra càng hiểm độc hơn.
Từ bình minh đến chiều tà, sức lực của bất kỳ ai cũng đã dần cạn kiệt nhưng duy nhất đám người từ Ẩn Sát Môn không khác gì mãnh thú giết mãi không hết, nếu bọn chúng không bị một kiếm xuyên thẳng qua tim thì cho dù bị chém lìa một cánh tay hay một cẳng chân, chúng cũng sẽ như những cái xác bị thao túng mà điên cuồng đâm đầu về phía trước.
Từ màn kết giới trên không nơi Khuất Tử Dạ cùng Sát Vô Tâm giao chiến đột nhiên xuất hiện nhiều tia sét phóng vụt ra không trung rồi đánh thẳng xuống mặt đất, gây ra một tiếng nổ lớn kéo dài vô cùng chói tai.
Ngay lúc này vì lo lắng cho Khuất Tử Dạ, Nghiêm Dung cũng một kiếm dứt điểm đâm xuyên lồng ngực Diệp Y Ninh khiến nàng thất thủ ngã nhào xuống mặt đất, thanh kiếm nàng cầm chắc trên tay cũng bị đánh văng ra ngoài.
Khuất Tử Dạ cùng Sát Vô Tâm đồng thời nhận lấy một chưởng trí mạng từ đối phương, cơ thể đồng loạt bị hất ra khiến kết giới bao quanh hai người họ vỡ tung, họ như tro tàn từ pháo hoa rực rỡ để lại cứ như thế rơi từ trên không trung xuống, bao trùm lấy họ chính là một sắc trời ảm đạm vô cùng.
Linh lực cả hai đã trở nên cạn kiệt, Khuất Tử Dạ dường như chỉ còn lại nửa cái mạng, mà Sát Vô Tâm bên kia bị một chưởng trí mạng từ đối phương đánh thẳng vào ngực khiến lục phủ ngũ tạng vỡ nát, cơ thể Sát Vô Tâm không còn khả năng chứa đựng nguồn ma lực dồi dào liền bị chính cấm thuật của mình cắn nuốt, thứ rơi xuống đất chỉ còn lại một bộ y phục rỗng tuếch.
Sau khi nghe thấy tiếng nổ lớn, Nghiêm Dung vừa xoay người thì trông thấy cảnh tượng này, y lập tức bay lên đỡ lấy Khuất Tử Dạ, ôm hắn an toàn đáp xuống mặt đất.
"Người thế nào rồi? Tử Dạ...!mau trả lời ta đi!"
Cho dù có lay động thế nào, Khuất Tử Dạ cũng không chút động tĩnh.
Nghiêm Dung dốc sức truyền toàn bộ linh lực còn sót lại của mình vào trong cơ thể hắn, nhưng không giống như mọi khi, đã qua một lúc lâu vẫn không thấy hắn có chút khởi sắc nào.
Tinh thần vốn dĩ kiên định của Nghiêm Dung dần trở nên hoảng loạn, y vụng về đưa tay áo lau đi từng vết máu loang lổ trên trán và mặt hắn, giọng nói cũng trở nên run rẩy:
"Không được ngủ, Tử Dạ..."
Trước đây khi còn ở thị trấn Phúc Yên, Nghiêm Dung từng rất nhiều lần nghĩ đến nếu như số mệnh không để y có cơ hội rời khỏi Tuyết Nguyệt Lâu thì mỗi ngày y vẫn như lúc ban đầu, ngày ngày ở nơi xa