"Cô! Dù sao chúng ta cũng chung một đội, sao có thể ác độc như vậy!" Lý Hồng Phương run run hàm răng va vào nhau cầm cập, rắn chính là khắc tinh của cô ta, chỉ cần nhìn một cái đã như là muốn mạng cô ta.
"Chị Hồng Phương, chị cũng không thể tính việc này ở trên người Chị A Thanh, mọi người đều đang tập trung làm việc, làm gì có thời gian xem người khác đang làm cái gì.
" Nguyễn Ca không quen nhìn Lý Hồng Phương khi dễ người khác, nói giúp Thẩm Thanh.
Lý Hồng Phương đang tức giận, nghe vậy lập tức liếc mắt xem thường, "Liên quan cái rắm gì đến cô! Tôi thấy cô muốn ôm chân thối của Thẩm Thanh, không phải là muốn nịnh bợ cô ta sao, chờ sau này cô ta làm lành với chủ nhiệm Vương thì sẽ cho cô chút chỗ tốt sao? Ghê tởm.
"
Nguyễn Ca nghe xong lời này, mặt hiện lên ửng đỏ, vội vàng giải thích nói: "Chị A Thanh, em chưa bao giờ có suy nghĩ như vậy! Em chỉ cảm thấy chị rất giỏi, cho nên mới muốn nói chuyện với chị nhiều một chút.
"
Không đợi Thẩm Thanh phản ứng, Lý Hồng Phương lại cười nhạo nói: "Một người là quả phụ, một người là hàng đã sử dụng, hai người các cô xác thật đi với nhau rất hợp.
"
Nguyễn Ca cắn cắn môi, tức giận nói không ra lời.
"Cô nói ai là hàng đã sử dụng rồi?" Sắc mặt Thẩm Thanh chưa thay đổi, nhưng giọng nói đã thay đổi lạnh vài phần.
"Ai trả lời người đó chính là hàng đã sử dụng.
Nhớ trước đây nếu không phải chủ nhiệm Vương bệnh đến sống đi chết lại, mối hôn nhân tốt như thế này sao có thể đến lượt cô được? Còn thật sự cho là mình là nhân vật lớn sao, tôi nhổ vào.
" Lý Hồng Phương khinh thường nói.
Ánh mắt Thẩm Thanh thâm trầm, khóe mắt nhìn thấy phương hướng ô sao xà chạy trốn, nhẫn vẫn đang phản ứng, xem ra vẫn đang trốn ở bên kia.
Cô đi nhanh về phương hướng đó.
Lý Hồng Phương cho rằng Thẩm Thanh bị nói trúng, tỏ ra trầm trọng nói thêm: "Còn tưởng rằng mình là phu nhân chủ nhiệm, ra vẻ cho ai xem? Thật là kỹ nữ lại muốn lập đền thờ trinh tiết, mặt đều! ! A!! Cô làm cái gì!"
Lời nói Lý Hồng Phương còn chưa dứt, đã nhìn thấy trong tay Thẩm Thanh cầm ô sao xà đi về phía mình, sợ tới mức cô ta liên tục lui về phía sau.
"Thẩm Thanh! ! Cô muốn làm gì! Cô để nó cách xa tôi ra!! Cô có phải điên rồi hay không!" Lý Hồng Phương nói năng lộn xộn, chịu không được mà lui về phía sau.
Thẩm Thanh nhướng mày, nói: "Không phải vừa rồi cô trách tôi không nhắc nhở cô sao? Nếu cô không có mắt nhìn, tôi sẽ làm cho cô nhìn cho rõ.
"
Nói xong Thẩm Thanh nhéo nhéo đầu rắn, từng bước bước về phía Lý Hồng Phương.
Lý Hồng Phương nhìn ô sao xà vặn vèo trong tay Thẩm Thanh, tay chân tê dại, ngồi bệt xuống mặt đất, ngay sau đó một dòng nước nóng chảy ra làm ướt quần.
"Cô đừng tới đây!!"
Nhìn con rắn uốn éo trong tay Thẩm Thanh, còn một bộ dáng hơi ngăm ngăm đen, da đầu Lý Hồng Phương tê dại.
Thẩm Thanh trước mặt làm cô ta cảm thấy xa lạ, trước kia Thẩm Thanh đối với mọi người rất ôn hòa, chưa bao giờ hùng hổ doạ người như vậy.
"Chị Hồng Phương, hiện tại đã thấy rõ chưa? Có cần tôi tiến gần thêm chút nữa không?" Thẩm Thanh nhịn cười hỏi.
Lý Hồng Phương nhìn kẻ điên trước mắt, phòng tuyến trong lòng dần dần tan rã, cô ta tin rằng nếu cô ta lại tiếp tục mạnh miệng, Thẩm Thanh khẳng định nhét con rắn kia vào trong ngực cô ta.
"Đã thấy rõ! Đã thấy rõ! Em gái A thanh, em không cần xúc động, vừa rồi chị không có ý tứ trách em! Là chị nói sai rồi! Em nhanh vứt thứ này đi đi.
" Lý Hồng Phương vội vàng gật đầu, hơi hơi nhắm mắt nói.
Nghe thấy Lý Hồng Phương nhận sai, Thẩm Thanh mới dừng chân lại.
Cô tay không nắm chặt bảy tấc của con rắn, con rắn đau đớn giãy giụa một lúc rồi hôn mê bất tỉnh.
Trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, cô ném rắn vào một cái túi, bỏ vào trong sọt.
"Chị Hồng Phương, nói năng cẩn thận một chút.
Nếu tôi lại nghe được lời nói giống như vậy, vậy tôi không thể bảo đảm có rắn độc xuất hiện ở nhà của chị, trên giường đất của chị hay không.
" Khóe môi Thẩm Thanh hơi treo nụ cười nhợt nhạt, lại làm cho sau lưng mọi người ở đây lạnh lẽo.
Đây vẫn là Thẩm Thanh mà các cô quen biết hay sao?
Người hiền lành thế kia như thế nào lại biến thành dáng vẻ như thế này?
Suy nghĩ nửa