Thẩm Thanh lạnh lùng nhìn liếc mắt một cái, miệng nhai càng thơm.
Thấy Thẩm Hạo sắp khóc to hơn, Lý Hà vôi vàng chạy đến ôm Thẩm Hạo, nhỏ giọng nói: "Không khóc không khóc, chờ chị cả về nhà, mẹ cũng cho con ăn trứng gà."
Nếu không phải hôm nay có chính sự, Lý Hà mới sẽ không mặc kệ Thẩm Thanh như vậy.
Thẩm Hạo là em trai ruột nó, ăn một quả trứng luộc trong nước trà thì làm sao? Đến mức như vậy sao?
Nhưng bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn, bà ta không muốn gây thêm chuyện bây giờ.
Lý Hà đổi sang gương mặt tươi cười, đi tới bên cạnh Thẩm Thanh.
"A Thanh à, Nam Hải tới đón con về nhà, Nam Hải người ta làm chủ nhiệm, đều đã nguyện ý cho con một cái bậc thang, con cần cảm ơn nó thật tốt, về sau đừng làm mình làm mẩy nữa, trở về yên ổn sinh hoạt đi."
Thẩm Đại Sơn cũng cười ha hả, nói: "Đúng vậy, như vậy mọi người đều vui vẻ."
Thẩm Thanh không nói gì, làm một hơi uống sạch nước đậu trong chén, sau đó đứng lên đi về phía Vương Nam Hải.
Vương Nam Hải cười tà mị, phụ nữ, chung quy vẫn phải nhận thua thôi?
Chỉ cần cô ta xin lỗi trước mặt mọi người cho tử tế, cấp đủ mặt mũi, vậy anh ta sẽ cho thêm một cơ hội.
Còn chuyện sau khi trở về, sẽ giao cho mẹ anh ta làm.
Thẩm Thanh nhìn gương mặt đầy dầu kia, gương mặt không tự giác có chút ghét bỏ.
Rõ ràng mới hơn hai mươi tuổi, sao lại dầu mỡ như vậy......
"Thẩm Thanh, hôm nay ta tới, cũng là muốn xem thái độ của cô.
Dù sao cô cũng có chút cống hiên cho nhà họ Vương gia......!Ta cũng không phải loại người không quan tâm đến tình cảm." Vương Nam Hải khinh miệt nhìn cô.
Thẩm Thanh cười lạnh, không cho anh ta chút mặt mũi nào, nói: "Sáng sớm tinh mơ, nói linh tinh cái gì? Đơn xin ly hôn, tôi đã viết xong, nhanh đi làm thủ tục đi, tôi không muốn nhiều lời với anh."
Lời này vừa nói xong, sắc mặt Vương Nam Hải nháy mắt lạnh băng, người Thẩm gia và những người xem náo nhiệt cũng là vẻ mặt không thể tin tưởng.
Chẳng lẽ đầu óc Thẩm Thanh thật sự bị cháy hỏng rồi sao?
Vương Nam Hải người ta bớt chút thời gian, vội vàng đến cô ta, cô ta còn không biết tốt xấu.
Thật là điên rồi.
Khóe miệng Vương Nam Hải run rẩy, nhẵn nhịn cơn tức giận nói: "Thẩm Thanh, cô có thể đừng vô cớ gấy rối hay không.
Mấy ngày nay cô nháo còn chưa đủ sao? Rốt cuộc, cô muốn nháo tới bao giờ."
"Anh sai rồi." Thẩm Thanh nhàn nhạt nói, "Từ trước tới nay, tôi chưa từng nháo với anh.
Ngay từ đầu, tôi đã nói rất rõ ràng, tôi muốn ly hôn."
Vương Nam Hải cảm giác trong lòng dâng lên một ngọn lửa vô danh.
Mệt anh ta còn muốn cho cô ta thêm một cơ hội.
Không nghĩ tới cô ta lại vả mặt mình như vậy!
Nhìn mọi người thần sắc bát quái xung quanh, sắc mặt Vương Nam Hải nháy mắt biến thành màu gan heo.
"Thẩm Thanh, con không hồ nháo như vậy? Nam Hải người ta đều đã cho con bậc thang bước xuống, con còn không biết xấu hổ không cho chút mặt mũi nào như vậy? Con thích làm thì làm đi! Nếu con còn tiếp tục muốn làm như vậy, sớm hay muộn cũng hại chết chính mình!" Lý Hà tức giận muốn hộc máu, nói.
Thẩm Đại Sơn cũng tận tình khuyên bảo: "A Thanh, con nhanh thu hồi lại lời nói này đi.
Hôm nay, Nam Hải người ta tới cũng là muốn cho con thêm một cơ hội, mọi người ngồi xuống bàn bạc lại đã, có vấn đề gì, nói rõ ràng lại không phải tốt hơn sao?"
Ngoài cửa, có người cười trộm, một đám người ghé tai vào nghe trộm.
"Thẩm Thanh này cũng quá đang thật, bậc thang cũng để ở ngay trước mắt, còn không đi xuống, cô nói rốt cuộc cô ta muốn làm cái gì?"
"Không biết, hành vi của cô ta không phải người bình thường có thể hiểu được.
Cô nhìn xem, thức ăn của cô ta thật tốt? Rời khỏi nhà họ Vương, cô ta còn có thể ăn tốt như vậy sao? Chê cười."
"Đúng đúng, nếu cô ta thật sự ly hôn cũng tốt, con gái thứ hai nhà của chúng ta nghe lời hiền huệ hơn cô ta, đến lúc đó tìm bà mối, nói chuyện kết thân."
Thẩm Thanh cứ như vậy đứng ở trước mặt Vương Nam Hải, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Mọi người tuy rằng nhỏ giọng bàn tán, nhưng cô đều có thể nghe được vô cùng rõ ràng.
Trong lòng cô cũng không để bụng, tùy họ thích nói gì thì nói.
Dù sao cuộc sống cũng là của chính mình.
Lý Hà và Thẩm Đại Sơn còn tiếp tục lải nhải, hai người một