Sau đó anh hắng giọng, đứng đắn nói: "Đây là phương pháp tiết kiệm thời gian nhất.
Chúng ta nhanh xuống núi thôi."
Sắc mặt Thẩm Thanh đỏ ửng.
Hiện tại, quả thật chỉ có biện pháp này.
"Vậy làm phiền đội trưởng rồi."
Cô chậm rãi tới sát sau lưng Lâm Dư, hai tay vòng qua cổ anh.
Hô hấp Lâm Dư cứng lại, sau đó cõng cô lên.
Khoảng cách rất gần, Thẩm Thanh phảng phất lại ngửi thấy mùi hương phát ra trên người Lâm Dư.
Lâm Dư không giống như những người đàn ông khác trong thôn.
Anh thường xuyên mặc áo sơ mi màu trắng, tóc cắt ngắn đến vành tai, khi cười rộ lên thì lộ ra một cái răng nanh.
Giống như người ở trong thành.
Anh nói chuyện rất văn nhã, không giống những người đàn ông khác, luôn miệng là những lời thô tục.
Tim Thẩm Thanh nhảy thình thịch, thẹn thùng ngửi tóc của anh.
Hiện tại, trong lòng Lâm Dư cũng loạn như cào.
Trên lưng mềm mại và ấm áp.
Mỗi giây mỗi phút đều nhắc nhở anh hai người đang tiếp xúc thân mật.
Lâm Dư chỉ cảm thấy khí huyết cuồn cuộn.
Thân thể nóng lên khác thường, như là bị bệnh.
Hai người, mỗi người đều có tâm tư riêng, cả đường không nói gì.
Đi qua đường nhỏ, đường đi vào chân núi cũng dễ đi hơn rất nhiều.
"Đội trưởng, anh đặt tôi xuống dưới đi.
Nếu bị người trong đội nhìn thấy, đối với danh dự của anh không tốt."
Lâm Dư vốn định nói bản thân ngay thẳng, không sợ nói này nói nọ.
Nhưng lời đến miệng lại nuốt xuống.
Hiện tại, thật sự anh không có chút tâm tư nào sao? Ngay cả bản thân anh cũng không dám xác định.
"Chân cô bị thương rồi.
Tôi không thể để cô xuống tự đi được.
Miệng ở trên miệng người khác, họ thích nói gì thì mặc kệ họ."
Thẩm Thanh cắn môi, không tiếp tục nói nữa.
Cũng may, hiện tại vẫn còn sớm.
Người trong đội vẫn còn đang trong giấc ngủ.
Lâm Dư cõng Thẩm Thanh, đi về phía nhà cô.
Nhưng vừa mới đến gần nhà Lâm Dư, đã gặp đúng lúc Giang Ninh đang mở cửa sân.
"Anh Dư......!Anh đây là?" Giang Ninh mở to mắt kinh ngạc.
Trong lòng bốc lên một ngọn lửa vô danh.
Nhà cô ta cách nhà Lâm Dư rất gần.
Đêm qua, cô ta phát hiện trong phòng Lâm Dư vẫn luôn không có ánh sáng.
Trong lòng cô ta nghi ngờ, không thể ngủ ngon được.
Không ngờ được lại bắt gặp anh Dư của mình đang ở cùng với người phụ nữ khác?
Còn thân mật như vậy!
Lại còn là người phụ nữ đã từng ly hôn kia!
Lâm Dư nhìn cô ta một cái, nhàn nhạt nói: "Chúng ta đã trưởng thành.
Cô gọi tôi là Lâm Dư là được.
Còn nữa, cô có hiểu lầm.
Đồng chí Thẩm Thanh hôm qua lên núi bị trẹo chân.
Tôi chỉ đưa cô ấy về nhà."
Trong lòng Giang Ninh cũng hừng hực lửa giận.
Trên mặt vẫn phải duy trì nụ cười, "Ngại quá.
Ngần ấy năm, em vẫn luôn gọi như vậy thành thói quen rồi.
Thì ra là chân chị Thanh bị trẹo sao.
Bằng không để em đưa chị ấy về đi.
Không phải anh còn việc trong đội sản xuất sao?"
Trực giác của phụ nữ nói cho Thẩm Thanh biết, Giang Ninh không phải người dễ ở chung.
"Đội trưởng, chân tôi đã không còn đau nữa rồi.
Hơn nữa, cũng sắp về đến nhà rồi, để tôi tự mình về là được." Thẩm Thanh nói xong thì giãy giụa muốn đi xuống.
Một tay Lâm Dư khoanh vòng, ngăn cô lại, "Cô đừng nhúc nhích.
Vạn nhất càng nghiêm trọng hơn, làm chậm trễ nhiệm vụ sản xuất thì sao? Vẫn là để tôi đưa cô về thì hơn."
Đáy lòng Giang Ninh ghen ghét muốn chết.
Dựa vào cái gì chứ!
Bản thân cô ta là một hoàng hoa đại khuê nữ.
Chẳng lẽ còn không thắng nổi Thẩm Thanh, một người phụ nữ đã từng ly hôn sao?
Cô ta che giấu sự ghen ghét trong mắt, phụ họa nói: "Chị Thanh.
Anh Dư nói cũng đúng.
Vẫn nên để anh ấy nhanh chóng đưa chị trở về đi.
Vết thương ở chân cũng không phải chuyện nhỏ.
Hơn nữa, trời cũng sắp sáng rồi.
Vạn nhất bị những người khác gặp được thì thật sự rất khó nói rõ."
Lâm Dư không tiếp tục nói chuyện thêm với cô ta.
Anh nghiêng người tránh cô ta ra, lại tiếp tục đi về hướng nhà Thẩm Thanh.
Nhìn Lâm Dư quan tâm Thẩm Thanh như vậy.
Giang Ninh tức giận đến mức giậm chân.
"Không phải chỉ bị trẹo chân sao? Có gì đặc biệt hơn người chứ? Ỷ vào bản thân có vài phần tư sắc, dám quyến rũ anh Dư......!Thật bỉ ổi!"
Trong lòng Giang Ninh tức giận thật lâu, không thể bình tĩnh được.
Cô ta đành phải tự nhủ với bản thân Lâm Dư là người trượng nghĩa.
Nhất định không có chuyện gì khác!
......
Nhà Thẩm Thanh.
Lâm Dư nhẹ nhàng ngồi xổm người xuống, thả Thẩm Thanh xuống dưới.
Sau đó vội vàng đi chạy cầm ghế tới, để Thẩm Thanh có thể ngồi xuống vững vàng.
"Cảm ơn đội trưởng.
Chuyện lần này, thực sự làm phiền anh rồi.
Đêm qua anh không được nghỉ ngơi tốt.
Lát nữa, còn phải đi phân chia nhiệm vụ sản xuất.
Sau đó, anh phải nghỉ ngơi một chút nhé."
Lâm Dư lắc đầu, "Không vội.
Chân cô sưng to như vậy.
Lát nữa, sau khi phân chia nhiệm vụ sản xuất xong, tôi sẽ đến thăm cô.
Nhà tôi