"Sao chị lại nói như vậy.
Chị Thanh cũng chỉ lớn hơn em vài tuổi thôi.
Sao lại không thể nói chuyện phiếm với nhau được." Giang Ninh một tiếng lại một tiếng chị Thanh, gọi thật thân thiết.
Thẩm Thanh xong, trong lòng cảm thấy hơi không thoải mái.
Mặc dù, thường ngày Nguyễn Ca cũng gọi nàng như vậy.
Nhưng cảm giác vẫn không giống nhau.
Hơn nữa, nói là tới thăm nàng.
Nhưng sau khi tới lại chưa từng hỏi thăm vết thương của mình......
"Chị Thanh, chị dọn về ở thôn Đông Bá đã quen chưa?" Giang Ninh cũng không thèm để ý chuyện Thẩm Thanh có nguyện ý nói chuyện phiếm với mình không, chỉ tự hỏi một mình.
"Cũng tạm.
Tôi sinh ra ở đây.
Sao có thể không quen được." Thẩm Thanh nhàn nhạt nói.
Giang Ninh hơi gật đầu, ngay sau đó lại hỏi: "Chị Thanh, chị ở phòng này không thuận tiện.
Về sau nếu lại kết hôn thì phòng ở làm thế nào?"
"Khi nào tôi nói muốn kết hôn lại lần nữa?" Thẩm Thanh cau mày, không hiểu sao trong lòng cảm thấy phản cảm với Giang Ninh.
Giang Ninh lập tức sửa lời, nói: "Ý em không phải vậy......!Chị Thanh, chị không cần hiểu lầm.
Là do em nông cạn, chị không nên dùng suy nghĩ của mình áp đặt lên ý của em về sinh hoạt của mình."
Trong lòng Thẩm Thanh khó chịu, không nói tiếp.
Lúc này, Giang Ninh cũng cúi đầu, "Đều do em không tốt, nói sai lời rồi.
Kỳ thật là bởi vì do sáng nay em thấy chị và anh Dư cùng nhau xuất hiện.
Cho nên, em mới cho rằng hai người các chị......!Em không nên suy đoán lung tung."
Thẩm Thanh lạnh lùng nói: "Tôi và đội trưởng Lâm không có quan hệ nam nữ."
"Nếu cô có thắc mắc, trực tiếp hỏi tôi là được.
Hà tất gì phải quanh co, lòng vòng thử tôi?"
Sắc mặt Giang Ninh lập tức trắng bệch.
Thế nhưng bị cô nhìn ra.
Trong lòng cô ta cảm thấy xấu hổ.
Ngay sau đó, lại tỏ ra vô cùng đáng thương, nói: "Chị Thanh, em thực xin lỗi.
Không phải em cố ý muốn làm như vậy.....!Chỉ là trong lòng em quá để ý anh Dư, cho nên mới có ý tưởng ngu xuẩn như vậy."
"Em và anh ấy lớn lên cùng nhau từ nhỏ......!Ở trong lòng em, anh ấy chính là người chồng tương lai duy nhất em chọn.
Em và anh Dư là lưỡng tình tâm duyệt......!Chỉ là hiện tại chưa đính hôn.
Em không có cảm giác an toàn.
Cho nên mới lo lắng anh ấy thay lòng đổi dạ......" Giang Ninh nói xong, nước mắt cũng rơi xuống.
Lưỡng tình tâm duyệt.
Thẩm Thanh như là ăn phải mảnh thủy tinh, đâm vào yết hầu và dạ dày phát đau.
Nghĩ lại một chút.
Cô cũng không quen thuộc Lâm Dư.
Chỉ là gần đây thường hay tiếp xúc một chút, cô có tư cách gì khó chịu chứ.
"Nếu hai người các cô là lưỡng tình tâm duyệt.
Vậy cô nên tin tưởng anh ấy.
Tôi và đội trưởng Lâm......!trong sạch.
Anh ấy càng không thể thích tôi."
"Tôi ghét nhất người diễn xuất dối trá.
Cô hoài nghi anh ấy, nhưng lại không đến chất vấn anh ấy.
Ngược lại chạy tới tìm tôi.
Hiện tại, cô cũng đã có được câu trả lời, xin mời không cần đến tiếp tục quấy rầy tôi." Thẩm Thanh lạnh lùng nói.
Giang Ninh cắn môi, nhỏ giọng xin lỗi rồi rời khỏi nhà Thẩm Thanh.
Sau khi ra khỏi cửa, khóe miệng cô ra nhếch lên một nụ cười.
Cho dù giữa hai người chỉ có 1% tình ý, cô ta cũng muốn bóp chết ở trong nôi.
Lâm Dư chỉ có thể là của cô ta, bất luận kẻ nào cũng không thể cướp đi.
Cửa sân.
Thẩm Thanh lặp lại bốn chữ lưỡng tình tâm duyệt .
Trong lòng có chút hụt hẫng.
Cũng không biết vì sao, lại không nói nên lời, chỉ cảm thấy tức ngực, thở không thông.
......
Chạng vạng.
Nguyễn Ca làm xong nhiệm vụ sản xuất thì đi tới nhà Thẩm Thanh.
Trong tay còn cầm thêm một miếng thịt khô nhỏ.
"Chị Thanh.
Tối nay cho chị cải thiện thức ăn ~"
"Đừng, em cầm thịt về đi."
Tháng chín, thịt vô cùng khan hiếm.
Thẩm Thanh biết được thường ngày Nguyễn Ca khẳng định tiếc không dám ăn.
Cô cũng không thể lãng phí đồ ăn của Nguyễn Ca.
"Chị nói cái gì vậy.
Em cũng muốn ăn mà.
Dù sao như lời chị nói, thịt còn không phải để cho người ăn sao? Chị đừng nghĩ quá nhiều."
"Nhưng mà...."
"Chị đừng nói nữa.
Tối nay, em làm đậu que xào thịt cho chị." Nguyễn Ca cười ngọt ngào rồi đi vào phòng bếp.
Trong lòng Thẩm Thanh vẫn còn một chút khó chịu, nhưng phần nhiều là cảm động.
Một lát sau, Lâm Dư cũng vào cửa sân.
Trên tay còn cầm thêm mấy quả trứng gà.
"Chân cô bị thương thế nào? Đã đỡ sưng hơn chưa?" Lâm Dư đặt trứng gà xuống, quan tâm hỏi.
Vẻ mặt Thẩm Thanh không vui, "Tôi không thể lấy đồ vật của đội trưởng.
Mời đội trưởng cất đi đi."
"Đây cũng là một chút tâm ý của tôi, cho cô bồi bổ."
"Không cần.
Đội trưởng Lâm lưu lại cho chính