Editor: Fuurin
"Tư Đồ tiểu thư!" Phương Tử Sênh vui mừng vẫy tay với Sở Sở, thì ra “bạn gái bé nhỏ” của anh ba cậu lại học cùng trường với cậu nha! Anh ba giấu thật là kỹ quá mà!
Tư Đồ Sở Sở á? Nghe thấy giọng nói nhí nhảnh của tổ trưởng tổ mình, đội viên tổ bốn đang vùi cổ làm việc bỗng ào ào ngẩng mặt lên, lúc nhìn thấy Tư Đồ Sở Sở, mọi người đều nhìn thấy sự khó hiểu trong mắt nhau, thậm chí đã có người bắt đầu khe khẽ bàn luận.
Sở Sở cũng đã nhìn thấy Phương Tử Sênh từ xa, dù sao cậu cũng đang đứng ở vị trí tương đối dễ thấy, hơn nữa vẻ bề ngoài xuất sắc và nụ cười sáng lạn giống như là một dấu hiệu bắt mắt, khiến người ta có muốn làm lơ cũng không được.
"Ừm, Phương tiên sinh, không cần phải khách khí như vậy đâu, cứ gọi tôi là Sở Sở được rồi, không ngờ chúng ta lại là bạn cùng trường nha.” Sở Sở và Tiếu Minh Dụ chậm rãi đi đến trước mặt Phương Tử Sênh, mỉm cười đáp lại.
"Vậy thì tôi không khách khí nữa, cô cũng trực tiếp gọi tôi là Tử Sênh luôn đi, đúng rồi, hai người chuẩn bị đi tập họp đúng không.” Phương Tử Sênh nói bằng giọng hiểu rõ, tổ bọn họ nằm ở vị trí có thể bao quát chung quanh, hiện tại cũng gần đến giờ ăn trưa, không cần nghĩ cũng biết là chuẩn bị đi tập họp để nấu cơm rồi.
"Đúng vậy, phải nhanh chóng tập hợp trong vòng một phút đây, lần sau nói chuyện tiếp nhé.” Sở Sở vẫy tay, sau đó kéo Tiếu Minh Dụ rời đi.
"Được, vậy lần sau nói tiếp.” Phương Tử Sênh cũng cười, vẫy tay chào hai người.
"Tổ trưởng, người kia là Tư Đồ Sở Sở của khoa Nấu Ăn phải không?!” Tổ phó Hạ Minh gánh vác “nguyện vọng tốt đẹp” từ các tổ viên phía sau tiến lên, vừa nhấc kính vừa hỏi, giọng nói tràn ngập tò mò nhiều chuyện.
"Mấy người cũng biết nhau à?"
"Tớ nghĩ trường học chúng ta không ai là không biết cậu ấy.” Hạ Minh nhún vai nói.
"..." Nhưng có cậu không biết này, Phương Tử Sênh lặng lẽ mỉa mai?! Sau đó hào hứng hỏi tiếp: “Cậu ấy nổi tiếng vậy à?"
*Ed: Vì Sênh Sênh và Sở Sở cùng trường nên mình đổi xưng hô thành cậu tớ luôn cho hợp nhé.*
"Cậu không biết sao? Chẳng phải hai người biết nhau à?”. Hạ Minh lập tức hỏi ngược lại.
"Khụ, bọn tớ mới quen chưa được bao lâu.” Phương Tử Sênh liếc Hạ Minh một cái, còn không mau nói tiếp đi!
"Nghe nói cuối học kỳ trước, sau khi kết thúc kỳ thi, cậu ta thừa dịp văn phòng giáo viên không có người, lén lút vào phòng Phó giáo sư Đan Phi - phó khoa của khoa Nấu Ăn ăn trộm thực đơn mà thầy ấy vừa nghiên cứu được, hơn nữa còn bị bắt quả tang ngay tại trận, lúc đó hiện trường rất náo nhiệt.” Hạ Minh hưng phấn, ra dáng hiểu biết nói.
Ăn trộm thực đơn ư? Việc này chắc không có khả năng xảy ra đâu nhỉ! Đây chính là phản ứng đầu tiên sau khi nghe chuyện của Phương Tử Sênh. Chỉ riêng bánh khoai lang và bánh đậu xanh mà cô làm ra là đủ để thấy trình độ nấu nướng của cậu ấy cao hơn rất nhiều so với trình độ những người đồng lứa rồi, có sinh viên có năng khiếu như vậy, các giáo sư ai mà không coi cậu ấy như báu vật để dốc sức đào tạo chứ, hơn nữa, nhìn bộ dạng cậu ấy, cũng không giống kiểu người tự tay hủy hoại đi tương lai của chính bản thân mình mà.
"Chính mắt cậu nhìn thấy à?” Phương Tử Sênh cắt ngang Hạ Minh đang thao thao bất tuyệt.
"Ặc, cái này…cái này thì không,” Hạ Minh gãi gãi đầu, nhưng lập tức lại bổ sung, "Chẳng qua là có người nhìn thấy mà, mọi người ai cũng bảo thế."
"Từ lúc nào mà cậu cũng trở nên nhiều chuyện như vậy hả, lại còn bảo sao tin vậy nữa chứ.” Không trực tiếp nhìn thấy mà còn dám nói lung tung, Phương Tử Sênh tức giận, trừng mắt nhìn Hạ Minh.
TAT Hạ Minh phút chốc cứng họng, chỉ có thể thầm khóc trong lòng, tổ trưởng à, trăm ngàn lần đừng coi thường máu nhiều chuyện của tụi con trai nha nha nha!
Tổ viên tổ bốn đã quen chứng kiến cảnh tổ phó tổ mình lần nào cũng phải cam chịu trước mặt tổ trưởng, cả đám đều cười đểu.
Nhìn thầy hiệu phó đang nói ào ào trên đài, Sở Sở âm thầm tính toán cẩn thận, sinh viên khoa Nấu Ăn không nhiều lắm, nhưng sinh viên khoa Ky Giáp lại nhiều hơn gấp bội, nói cách khác, mỗi một sinh viên khoa cô phải phụ trách ăn uống cho ít nhất là mười người, nhưng trường học đã công bố văn bản quy định từ trước, ngoài một ít gia vị ra thì không được phép tự đem theo bất kỳ nguyên liệu nấu ăn nào hết, ở đây ngoài thịt sẽ do đội Ky Giáp cung cấp ra, thì các thứ khác phải do chính các cô tự giải quyết. Có điều về mặt nguyên liệu nấu ăn này, cô lại không lo lắng mấy, nhìn sơ chung quanh trại bọn họ, Sở Sở tuyệt đối không lo mình tìm không thấy thứ có thể ăn .
Vốn Sở Sở còn cho rằng họ sẽ để bọn cô nấu ăn ngay bây giờ, nhưng mà thầy hiệu phó tuyên bố, bữa ăn trưa nay sẽ dùng dịch dinh dưỡng giải quyết.
Bữa cơm đầu tiên sau khi đến nơi này vậy mà lại là dịch dinh dưỡng, điều này khiến cho các sinh viên hệ Ky Giáp đang làm việc xung quanh đó có chút thất vọng, thậm chí có vài người còn bắt đầu càu nhàu, tất cả bọn họ đều đang ngóng trông có thể được ăn món ngon đó. Nhưng khi nghe các giáo sư giải thích, nghĩ đến sau nay thời gian còn nhiều, họ cũng thấy nguôi nguôi.
Rất nhanh sau đó, sinh viên khoa Ky Giáp giải tán theo các giáo sư, còn các sinh viên khoa Nấu Ăn thì bắt đầu bận bịu hơn.
Sở Sở và Tiếu Minh Dụ không có chen vào nơi có nhiều người để góp vui, mà chọn một chỗ ở gần ngoài rìa để bày biện.
"Sở Sở, cậu có mang hộp năng lượng không?" Tiếu Minh Dụ đột nhiên gấp gáp lắc tay Sở Sở hỏi nhỏ.
Hộp năng lượng á? Hộp năng lượng là cái gì?
Nhìn ánh mắt nghi ngờ của Sở Sở, vẻ mặt Tiếu Minh Dụ rầu rĩ nói: “Không phải là cậu không mang theo đấy chứ? Tớ cũng quên mất tiêu, chết rồi, không có nó, chúng ta không thể dùng đồ làm bếp được, làm sao mà nấu cái này cái kia bây giờ."
Dù cho Sở Sở có bình tĩnh thế nào đi chăng nữa, nghe thấy câu này cũng lập tức bị luống cuống, hộp năng lượng