Editor: Fuurin
Ăn hết một quả táo, bụng Sở Sở mới thấy thoải mái, chẳng những cảm giác đói khát biến mất, mà tinh thần và sức lực đều khôi phục, những mệt mỏi lúc nãy dường như chưa bao giờ tồn tại vậy. Cái này...chẳng phải mọi người đều nói táo càng ăn càng đói à, sao cô ăn xong ngược lại còn cảm thấy no chứ? Sở Sở cảm thấy khó hiểu. Chẳng lẽ những thứ trong này có thể cung cấp năng lượng cho cơ thể con người? Sở Sở càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, ngoại trừ nó cô không thể nghĩ ra khả năng nào khác nữa cả. Xem ra cô còn cần phải nghiên cứu sửa sang lại đồ đạc trong không gian cho kỹ lưỡng nữa, nếu không lâu lâu không biết sẽ gặp phải kinh hách hoặc niềm vui gì nữa đây.
Bỗng nhiên một ý nghĩ lóe lên, cuối cùng cô cũng nghĩ ra mình nên làm gì để kiếm tiền rồi, chính là bán hoa quả! Tuy đồ trong không gian rất nhiều, nhưng chủng loại rau quả trên đại lục Vô Sắc thì lại rất ít. Chắc cô phải đi xem xét thị trường trước, sau mới có thể bán đồ của mình ra. Ngay cả khi hoa quả trong không gian chưa từng xuất hiện trên thị trường, thì cô cũng có thể thử tìm một ít cây giống đem về trồng xem, cũng không biết thổ nhưỡng ở đây có thích hợp trồng giống ngoại lai không nữa.
Sau khi hạ quyết tâm, tâm trạng Sở Sở bắt đầu thả lỏng, hôm này quả là một ngày đầy kích thích, hơn nữa một lượng lớn thông tin thu thập được cũng cần thời gian để tiêu hóa, vì thế ở trong không gian một lúc, cô liền đi ra. Nói tới thời gian ở thế giới này, cách tính toán của nó và cách phân chia các mùa trong năm đều giống hệt Trái Đất, một năm có 365 ngày, một ngày có 24 giờ, có bốn mùa Xuân-Hạ-Thu-Đông. Từ không gian đi ra, cô nhìn đồng hồ, đã 23 giờ 57 phút, tuy rằng sau khi ăn táo cảm thấy tinh thần rất tươi tỉnh, nhưng cơ thể chính là tiền vốn của bản thân, ngủ đủ giấc là điều cần thiết, vì thế cô nhanh chóng tắm rửa rồi đi ngủ.
Một đêm say giấc, ngày hôm sau, Sở Sở vừa gặm táo vừa nhanh chóng lên mạng tra bản đồ giao thông thành phố Y Tây và tìm tuyến đường gần nhất từ nhà mình tới chợ, sau đó cầm theo chi phiếu trên đầu giường rồi đi ra ngoài.
Phải nói, đây vẫn là lần đầu tiên cô ra ngoài, hiểu biết của cô với thế giới này đều đến từ phần trí nhớ ít ỏi lưu lại từ thân thể nguyên chủ, phần lớn tin tức là từ trên mạng tìm được, còn tình huống thực tế ra sao thì cô không biết một chút nào hết. Tục ngữ có câu, trăm nghe không bằng một thấy. Nhân dịp này, cô phải tìm hiểu tử tế vị trí và hoàn cảnh của bản thân mới được.
Chỗ Sở Sở ở nằm ở tầng 24, sau khi thang máy mở cửa, cô phát hiện người đứng trong đó thạt sự không ít. Nhìn thấy nhiều người như vậy, Sở Sở thấy hơi chột dạ, cô giả vờ bình tĩnh bước vào, còn định bấm số tầng, sau đó phát hiện đã có người ấn rồi nên vội cúi đầu nhìn mũi giày của chính mình mà phát ngốc.
Bỗng nhiên một giọng nói ôn hòa vang lên, "Sở Sở, lâu rồi không thấy con ra ngoài, gần đây bận việc à?".
Sở Sở giật mình, theo phản xạ ngẩng đầu lên tìm kiếm chủ nhân giọng nói. Chỉ thấy bên cạnh cô là một người phụ nữ trung niên mập mạp, chiều cao trung bình, khoảng chừng bốn mươi tuổi, đang cười tủm tỉm, nhìn cô một cách hiền hòa.
"Dì Trương..." Hai chữ này vừa nói ra miệng, Sở Sở liền ngẩn ra, cô rõ ràng không biết dì này mà, sao có thể gọi ngay được tên như vậy ta?
"Sao ngày nghỉ mà không ra ngoài chơi nhiều chút vậy, cháu đó nha, cứ thích ở trong nhà thôi, người trẻ tuổi thì nên sống vui tươi chút, cứ ở nhà mãi cũng không tốt cho cơ thể đâu." Dì Trương nói lời thấm thế.
Sở Sở mở miệng, nhưng không biết phải trả lời thế nào. Lúc này, một tiếng "Tinh" vang lên, thì ra thang máy đã xuống tới lầu 1, cô nhanh chóng theo dì Trương và những người khác đi ra thang máy.
"Ra ngoài có việc hả cháu?" Sau khi ra khỏi thang máy, dì Trương cùng đi song song với Sở Sở, cô có chút không biết làm sao, xem ra dì này chính là người quen của nguyên chủ.
"Sao cháu không nói gì hết vậy?"
Cuối cùng Sở Sở cũng hồi hồn, trong lòng thì cố bình tĩnh lại, trăm ngàn lần không được để người ta phát hiện ra không ổn, nhưng vẫn hơi chột dạ nói: "Dạ...à...đúng vậy, đang định đi chợ mua ít đồ, dì...dì đang đi đâu vậy?"
Dì Trương nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ, con bé này, bình thường tuy hướng nội một chút, nhưng rất nghe lời và lễ phép, hôm nay sao trông cứ bất an thế nào ấy, không giống bình thường tí nào.
"Dì cũng đang chuẩn bị đến chợ đây!", Dì Trương cười nói, "Chúng ta cùng nhau đi đi."
"Vâng ạ." Sở Sở nhanh chóng đáp lời. Thật ra bây giờ cô đang mong có người dẫn cô theo lắm lắm, bản thân cô không quen thuộc nơi này, có người dẫn mình đi vẫn an tâm hơn.
"Gần đây cháu bận gì thế? Cả bóng người cũng không thấy, ngày nào Nhiên Nhiên cũng ầm ỹ muốn đi tìm cháu chơi đó!"
"A... À, chỉ là chút việc học hành thôi ạ." Trong lòng Sở Sở đang nghĩ không biết Nhiên Nhiên là ai, liền nói vậy, việc học chính là cái cớ tốt nhất để ứng phó với người lớn mà.
Quả nhiên, vừa nghe đến là bận việc học, dì Trương sẽ không tiếp tục hỏi nữa, chỉ nói khi nào rảnh thì qua chơi với Nhiên Nhiên, Sở Sở lập tức nói dạ.
Ra khỏi cổng lớn, Sở Sở mới biết được thì ra chỗ mình ở tên là tiểu khu Thiên Duyên, tên thật hay.
Phương tiện giao thông chủ yếu trên đại lục Vô Sắc là tàu bay và tàu điện ngầm, tàu bay giống như xe hơi tư nhân kiếp trước vậy, còn tàu điện ngầm là do quốc gia sở hữu, là phương tiện giao thông xuyên đại lục, vô cùng tiện lợi. Đến chợ phải đi bằng tàu điện ngầm, trong lúc chờ tàu, Sở Sở nhìn tàu bay bay tới bay lui trên trời, liều mạng