Editor: Fuurin
Tô Kỳ vừa đi, Tiếu Minh Dụ vốn đang sục sôi ý chí chiến đấu bỗng xẹp xuống, lo lắng hỏi Sở Sở: “Sở Sở, chúng ta có thể thắng được sao?"
Sở Sở tức giận nhìn cô, sau đó mới từ từ trả lời: “Vừa nãy là ai đồng ý gọn lẹ như vậy chứ? Bây giờ mới bắt đầu lo lắng có phải là đã quá muộn rồi không? !"
Tiếu Minh Dụ nghe vậy thì ngượng ngùng gãi đầu, cẩn thận dè dặt nhìn Sở Sở, "Sở Sở, cậu…cậu sẽ không trách tớ đã tự tiện quyết định khi chưa thương lượng với cậu chứ?"
(*Ed: nếu là mình mình sẽ trả lời là “Có” đó :)) )
Nhìn biểu cảm thận trọng của Tiếu Minh Dụ, Sở Sở nở nụ cười, nói: "Được rồi, tớ trách cậu lúc nào chứ, chúng ta vẫn nên nhanh chóng đi tìm nguyên liệu nấu ăn đi thì hơn."
Tiếu Minh Dụ lập tức toét miệng cười đồng ý.
Nơi gọi là "Chợ" này thật ra chỉ là nơi một đám người tụ tập lại bán chút nguyên liệu kiếm chút tiền lời mà thôi, vốn không có quá nhiều người, hai người Sở Sở vừa đến trễ một cái thôi là đã càng thêm khó kiếm đồ ngon.
"Cậu mua được gì rồi?" Sở Sở vừa cẩn thận quan sát bốn phía vừa thuận miệng hỏi.
"Chỉ mới mua được có khoai tây, hơn nữa tớ cũng không quá chắc chắn là có phải nó không nữa.” Tiếu Minh Dụ nhăn mặt nói.
Khoai tây? ! Nghe thấy thế, thứ đầu tiên mà Sở Sở nghĩ đến chính là khoai tây chiên! Cô hưng phấn nói: “Oa, lấy ra tớ xem thử nào."
Nhưng mà rất nhanh sau đó, nhìn vật thể màu vàng nhạt, trên đầu nhú ra một cái sừng tam giác cong cong, Sở Sở đơ người.
Nhìn ánh mắt trông mong của Tiếu Minh Dụ, Sở Sở hắng giọng, chần chờ mở miệng nói: “Minh Dụ, cái này... cái này không phải là khoai tây."
"Không phải là khoai tây thì là cái gì vậy?" Ánh sáng trong mắt Tiếu Minh Dụ ảm đạm xuống, ủ rũ hỏi.
Sở Sở nghe vậy thì có cảm giác vừa gây ra tội ác vậy, cô nhanh chóng lên tiếng an ủi: “Tuy rằng nó không phải là khoai tây, nhưng nó ăn được đấy, tên là Sa Cát(*), ăn cũng ngon."
(*Ed: Bản convert mình có chỉ thấy tên củ này là Sa Cát, mình tra cả buổi nhưng không biết nó là củ gì, theo đặc điểm có sừng trên kia thì có vẻ khá giống củ ấu, nhưng mà củ ấu đâu phải màu vàng nhỉ :(( Nên mình đành để nguyên văn tên nó nhé, bạn nào biết làm ơn chỉ cho mình với :(( )
Tiếu Minh Dụ mừng rỡ kêu lên: "Thật ư?!"
Sở Sở gật đầu cười, nhưng sự nghi ngờ lại từ từ dâng lên, trải qua bữa cơm tối hôm qua, có thể thấy được tuy rằng khả năng nấu nướng của các sinh viên khoa nấu ăn còn chưa thuần thục lắm, nhưng ít nhất cũng có thể làm ra được thức ăn. Còn Tiếu Minh Dụ, cô cứ luôn cảm thấy cậu ấy đang dấu giếm điều gì đó, hiện giờ ngay cả khoai tây cậu ấy cũng không phân biệt được, khiến cho cô càng thêm ngờ vực.
Trong lòng Sở Sở thì suy nghĩ loạn xạ, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng đảo qua các sạp hàng.
Rất nhanh, sự chú ý của cô liền đặt vào một quầy hàng vẫn còn bày rất nhiều thứ phía bên tay phải.
"Cà chua ư?" Sở Sở vừa tiến lại gần liền mừng rỡ khi thấy một gốc cây cao cỡ bốn năm mươi phân được chủ quán bày biện trước mặt, cái cây xanh xanh đỏ đỏ rất đẹp mắt, thứ quả treo trên cành cây quả đúng là thứ mà cô vô cùng vô cùng quen thuộc, không phải là cà chua thì còn là gì nữa đây!
Sở Sở nhìn quanh chậu cà chua kia, sau đó dứt khoát chọn một trái đỏ nhất to nhất trên cành cây rồi hái xuống, chà sơ vài lần lên áo rồi cắn một miếng hết nửa trái.
Tiếu Minh Dụ đứng ở một bên bị hành động này của cô dọa cho đứng hình, loại quả đỏ này là một loại cây cảnh, cô nhận ra nó. Vì trong thư phòng của cha cô cũng có chưng một chậu, nhìn trái cây đỏ tươi rất đẹp, nhưng từ trước đến nay chưa từng nghe nói là có thể ăn.
"Sở Sở!" Tiếu Minh Dụ quýnh lên, vội vàng túm lấy tay Sở Sở, định giật lấy cà chua trong tay cô.
"Sao vậy?" Trong thấy bộ dạng hoảng loạn của Tiếu Minh Dụ, Sở Sở vừa cắn cà chua vừa hỏi, tay bị nắm phát đau, cô muốn rút về, nhưng lại phát hiện Tiếu Minh Dụ túm quá chặt, dùng sức mãi vẫn không rút ra được.
"Cậu có cảm thấy không khỏe chỗ nào không? Mau lên! Chúng ta đi tìm bác sĩ! Đồ ngốc này! Đây là cây cảnh, không ăn được đâu!" Tiếu Minh Dụ hổn hển hét lên với Sở Sở.
"Cậu đừng gấp, đừng gấp mà!" Cây cảnh á? Sở Sở chậc lưỡi, cảm nhận vị chua chua thanh thanh đã lâu không gặp, dở khóc dở cười lên tiếng, “Cái này ăn được, thật mà!"
"Cậu chắc chứ, sao tớ lại không biết!" Tiếu Minh Dụ có chút chần chờ, buông lỏng tay, "Lỡ như có độc, nhưng mà thời gian phát tác tương đối chậm thì sao."
Sở Sở vừa định giải thích, thì bị một giọng nói thô ráp cắt ngang: “Cô gái, cái này thật sự ăn được đó, nhà chúng tôi hôm qua vừa mới ăn mà."
Chủ quán là một người đàn ông cường tráng trông có vẻ chất phác, ông ta nhìn vẻ sốt ruột của Tiếu Minh Dụ, trong lòng cũng lo lắng, bèn nhanh chóng giải thích.
"Cậu nhìn đi, chú này cũng bảo vậy kìa!” Sở Sở cười, vỗ bụng mình, cố gắng trấn an Tiếu Minh Dụ.
Nghe thấy lời chủ quán nói, Tiếu Minh Dụ mới thả lỏng hoàn toàn, buông cánh tay Sở Sở mà mình nắm chặt nãy giờ ra.
"Chú à, cà chua này là do chú trồng ạ?” Sở Sở quay đầu lại, cười hỏi chủ quán.
"Cây này chẳng phải là được trồng để làm cảnh ư, quả đỏ đỏ này ăn được thật ạ?” Tiếu Minh Dụ có chút hoài nghi nhìn chú chủ quán.
"Cà chua à? Ồ, cháu đang nói quả màu đỏ này đúng không! Là nhà chú trồng đấy.” Sau khi trả lời vấn đề của Sở Sở, chủ quán lại quay sang Tiếu Minh Dụ cười nói: “Cô bé à, đây là do chú tình cờ phát hiện đó, tối hôm qua chú và vợ về nhà trễ, con chú không nhịn đói nổi nên đã hái vài quả ăn, xém chút nữa dọa chết hai vợ chồng chú.” Nhớ tới tình cảnh lúc đó, chủ quán vẫn cảm thấy sợ hãi, “Cũng nhờ đó mà chú mới biết là quả đỏ này có thể ăn được, chua chua ngọt ngọt, hương vị cũng không tồi."
Dũng cảm làm người đầu tiên ăn thử! Chú quá giỏi! Sở Sở thầm giơ ngón cái