Editor: Fuurin
Sau khi tuần tra một vòng quanh khu trại, tu sửa hết mọi lỗ hổng, Tả Lâm lập tức tập hợp các tổ trưởng, mở một một cuộc họp nhỏ. Nội dung cuộc họp cũng chỉ đơn giản xoay quanh hai chữ "an toàn".
Vào lúc Tả Lâm vừa căn dặn kĩ lưỡng, định giải tán cuộc họp, thì một đợt rung động mạnh lại truyền đến từ dưới chân, mọi người cảm thấy cả người xóc nảy, sau đó là lắc lư trái phải, cơn rung lắc ngày càng kịch liệt, mấy nữ sinh gần đó bắt đầu kêu lên thất thanh, trong cơn hoảng loạn, những người ở tương đối gần nhau đều túm chặt lấy người bên mình, giữa vững trọng tâm.
"Hãy bám chặt và đỡ lấy nhau!" Giọng nói bình tĩnh của Tả Lâm vang lên, trấn an thành công nhóm sinh viên đang vô cùng hoảng loạn.
Tả Lâm dù sao cũng là người từng trải, dù mặt đất đang rung lắc liên hồi nhưng vẫn có thể đứng vững, có điều sắc mặt anh ta trông rất khó coi, nhờ vào đôi tai cực thính, anh ta nghe thấy bên trong khu trại, cách đó không xa truyền đến tiếng kêu sợ hãi, khiến lòng càng thêm nôn nóng.
Không thể cứ tiếp tục thế này nữa! Ta3 Lâm cấp tốc suy nghĩ, vốn cho rằng sự cố đã kết thúc, nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, hơn nữa không biết trận động đất này chừng nào mới chấm dứt! Không biết là nó chỉ giới hạn quanh khu này thôi hay không, nếu như lan ra cả toàn núi này, hoặc tệ hơn là lan ra cả dãy núi, hậu quả thật sự khó mà tưởng tượng nổi! Trong khu trại có Trình Tiền Khởi chăm lo, điều cần thiết phải làm bây giờ nhất chính là phải đảm bảo an toàn cho các sinh viên này!
"Tất cả các tổ trưởng nghe lệnh! Nhanh chóng quay trở về nơi canh gác! Cần phải kiên quyết chống lại tất cả các sự xâm nhập từ bên ngoài! Đồng thời cũng phải chú ý tới an toàn các tổ viên trong tổ mình nũa!" Tả Lâm nhanh chóng đưa ra mệnh lệnh, tất cả máy liên lạc đều mất sóng, tình huống hiện tại như vậy, anh ta phải nhanh chóng bàn bạc kế sạch với Trình Tiền Khởi mới được!
Mọi người luôn ôm tâm trạng lo sợ trước những sự việc không rõ nguồn gốc, nhưng nhìn thấy dáng vẻ kiên cường mạnh mẽ của Tả Lâm, hơn nữa cũng bị thần thái nghiêm túc tự tin của anh ta ảnh hưởng, đa số đang bất an cũng dần dần bình tĩnh trở lại.
Phương Tử Sênh mím môi, cố gắng ổn định cơ thể, hít một hơi thật sâu, cùng các tổ trưởng tổ khác tách ra đi về phía tổ mình. Trong mắt Phương Tử Sênh, trận động đất này tương đối kỳ lạ, hơn nữa tận mắt chứng kiến những điều trước nay chưa từng được trải nghiệm, trong nháy mắt khi động đất xảy ra, khiến cậu thậm chí còn cảm giác được sự bất lực và nhỏ bé của bản thân, đây là điều chưa từng có, vì thế cậu không khỏi cảm thấy hốt hoảng.
Nhưng mà không chờ các vị tổ trưởng về tới nơi, thì liền thấy một đám người đang chạy tới, trên mặt mang theo vẻ hoảng hốt sợ hãi, trong đó có vài người vừa chạy thỉnh thoảng lại vừa quay ra sau nhìn, giống như phía sau có thứ gì đó đáng sợ đang đuổi theo vậy.
Hạ Minh thật sự rất muốn khóc, đây là lần đầu tiên cậu thấy bản thân mình vô dụng như vậy, từ xa nhìn thấy tổ trưởng của mình đang đi tới, lập tức xua tay hét lớn: "Tổ trưởng, tổ trưởng! Mau chạy về đi! Đừng tới đây!"
Phương Tử Sênh nhìn thấy vẻ chật vật và gấp gáp của Hạ Minh thì cảm thấy khó hiểu, tốt xấu gì Hạ Minh cũng là tổ phó, thực lực không thể coi thường, có thể khiến cho cậu ta bất lực như thế, thì phía sau sẽ là thứ gì đây?! Cậu lớn tiếng trả lời: "Có chuyện gì thế!" Sau đó dùng vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Đồ ngốc! Cơ giáp đâu sao không lấy ra!"
Hạ Minh cảm thấy chân như không còn nằm trên người mình nữa, cả người như đeo theo cả tạ sắt, mỗi một bước chân đều cần phải dùng tất cả sức lực, cậu thều thào nói: "Không được, vô dụng thôi! Không thể nào triệu hồi Cơ Giáp ra được!"
Không thể triệu hồi Cơ Giáp ra ư? Phương Tử Sênh ngừng bước, trái tim vừa mới bình tĩnh một chút lại bắt đầu đập dồn dập, bàn tay vô thức lấy nút không gian ra, nhưng nó chỉ lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay cậu, không một chút phản ứng, Cơ Giáp bình thường vẫn luôn xuất hiện trong nháy mắt nay không thấy tăm hơi.
Vì sao lại như vậy chứ?! Phương Tử Sênh tay vẫn cầm nút không gian, giật mình ngẩng đầu, chỉ thấy những người khác cũng đang cầm nút không gian ngơ ngác nhìn nhau.
Hạ Minh dùng hết sức lực chạy về phía trước, cũng cách nhóm người Phương Tử Sênh ngày càng gần, nhìn thấy bọn họ vẫn cứ đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, lập tức nóng nảy: "Tổ trưởng, mau chạy đi chứ!"
Phương Tử Sênh nhăn mày nhìn về phía sau Hạ Minh, lập tức cực kỳ sợ hãi, dù là buổi tối đen như mực, nhưng nhờ vào một vài ánh đèn may mắn còn sót lại sau cơn động đất, cậu có thể nhìn thấy rõ, cách khoảng hai trăm mét sau lưng Hạ Minh, đất đá cuồn cuộn đổ xuống, dọc đường còn cuốn theo cả những cây đại thụ bật gốc, càng ngày, âm vang càng lớn.
Tệ hơn nữa là bây giờ mặt đất càng ngày càng rung lắc dữ dội, Phương Tử Sênh vốn đang có thể miễn cưỡng đứng vứng, nay bắt đầu không yên. Đám người đang chạy tới bên này liên tục té ngã, té ngã xong lâp tức cố gắng đứng lên tiếp tục chạy.
Thân là một tổ trưởng, Phương Tử Sênh không thể làm được loại chuyện bỏ chạy trước tổ viên của mình, các tổ trưởng tổ khác có lẽ cũng cùng chung suy nghĩ, mọi người đều không chạy, dù một vài nữ tổ trưởng tâm lý hơi yếu chút đã bắt đầu run rẩy.
"Tổ trưởng, cậu còn ngẩn người ra đấy làm chi, chạy mau lên!" Hạ Minh hổn hển dừng lại bên cạnh Phương Tử Sênh, nổi giận đùng đùng hỏi, cậu ta hét lâu như vậy, thế mà con người này không thèm phản ứng chút nào hết.
"Cậu chạy trước đi, tớ chờ mọi người chạy hết đã mới đi! Cậu về trại trước báo tin sau đó tập hợp đội ngũ, điểm danh nhân số, nghe theo lời thầy cô chỉ huy nhé!" Phương Tử Sênh nói.
Hạ Minh sững sờ, khuôn mặt tràn ra sự xấu hổ, cậu lo lắng nói: "Tổ trưởng, tớ và cậu cùng nhau chờ đi!"
"Cậu đi trước đi, tình trạng trong khu trại chắc cũng không tốt hơn là bao đâu, cậu mau qua đó báo tin đi!" Phương Tử Sênh dùng giọng điệu quyết tâm, nói.
Hạ Minh còn muốn nói thêm điều gì, có điều sau khi bị Phương Tử Sênh trợn mắt liếc một cái, lập tức nói: "Tớ đi ngay đây, cậu phải cẩn thận đó!"
Phương Tử Sênh gật đầu, Hạ Minh đành phải chạy trước.
Chờ đến khi một sinh viên cuối cùng chạy qua bọn họ, Phương Tử Sênh và mười chín tổ trưởng kia mới bắt đầu chạy trở về, thỉnh thoảng còn đứng lại nâng những sinh viên bị té ngã một phen, lúc này, khoảng cách từ dòng đá núi đang cuồn cuộn lăn đến chỗ họ chỉ còn có khoảng sáu bảy mươi mét mà thôi.
Tình trạng trong khu trại cũng không lạc quan lắm. Sinh viên khoa Cơ Giáp còn tốt một tí, dù sao thì tố chất cơ thể họ tốt hơn người bình thường rất nhiều, hơn nữa còn trải qua hai ngày tập huấn, đa số đã biết làm thế nào khi đối mặt với các tình huống bất ngờ rồi. Chỉ có sinh viên khoa nấu