Editor: Fuurin
Ed: Xin lỗi rất nhiều vì lâu thật lâu như này mới post chương mới, và có lẽ tình trạng này sẽ thường xuyên xảy ra ???? vì năm nay tớ bận quá, không bớt ra được nhiều thời gian để edit ấy :(( nhưng tớ sẽ không bao giờ drop truyện đâu, các cậu thông cảm cho sự bất tiện này nhé. Tớ không hứa về thời gian lên chương mới được rồi :(
Lúc này thời gian chính chìa khóa cho tất cả, hai nhóm người lần lượt được Phương Tử Vũ và Trình Tiền Khởi dẫn dắt bắt đầu chia sẻ các vị trí và nhiệm vụ riêng.
Khi một nửa đội viên đội cứu hộ do Phương Tử Vũ chỉ huy quay trở lại điểm xuất phát thì ngoài cửa hang đã tụ tập vài con trùng thú, chúng nó liên tục đập đôi cánh thịt của mình, phát ra từng tiếng ong ong trầm thấp. Khi nhìn thấy bên trong hang có người xuất hiện, chúng cũng không lập tức công kích, mà chỉ phát ra những tiếng gầm gừ như đang uy hiếp vậy.
Phương Tử Vũ bình tĩnh nhìn đám trùng thú đang ở cách đó không xa, bắt đầu bố trí đội hình.
Để chuẩn bị cho lần cứu viện đặc thù này, trước khi xuất phát, sau khi trải qua một khoảng thời gian suy nghĩ, thì cuối cùng Phương Tử Vũ quyết định đội cứu hộ lần này sẽ sử dụng vũ khí lạnh như trường đao, giáo dài, cung tên làm chủ đạo, dùng thuốc mê phụ trợ, vì đề phòng chuyện ngoài ý muốn, họ còn mang theo cả một ít vũ khí sinh hóa. Phương pháp tốt nhất để đối phó đám trùng thú này, chính là không được tiếp cận chúng quá gần, nên tấn công tầm xa, phải dùng các vũ khi như cung tên và giáo dài mới được.
Phương Tử Vũ chia đội viên của mình thành ba tổ, tổ thứ nhất do Phương Tử Văn phụ trách, tổ thứ hai do đội phó của anh dẫn đầu, còn tổ còn lại thì do chính anh phụ trách.
Tổ một tổ hai sẽ tạo thành một vòng vây hình cánh cung ở phía bên ngoài cửa hang, tổ thứ ba sẽ ở trong hang phụ trách yểm trợ và hậu cần.
Rất nhanh sau đó, các mũi tên tản ra ánh sáng bạc đã nhắm thẳng đến chỗ bọn trùng thú cách đó không xa, chỉ cần Phương Tử Vũ ra lệnh một tiếng thôi thì mọi mũi tên tẩm thuốc kịch độc ăn mòn cực mạnh sẽ nhanh chóng cắm phập vào cơ thể khổng lồ của chúng, biến chúng thành một bãi nước ngay lập tức.
Còn các đội viên còn lại của đội cứu hộ cùng với các sinh viên, dưới sự dẫn dắt của Trình Tiền Khởi cũng đã thuận lợi đi đến cửa hang.
Nhìn thấy bên ngoài hang động lại là một đám trùng thú nữa, sự sợ hãi của các sinh viên một lần nữa bị gợi lên, bọn họ là tay mơ chưa từng có kinh nghiệm chiến đấu gì nhiều, dù trước đây đã từng đánh chết dã thú, nhưng chút xíu dã thú còn sót lại sau khi trải qua sự dọn dẹp của trường học làm sao có thể so sánh với bọn trùng thú với sức mạnh vũ lực siêu biến thái này được chứ. Mà cho dù họ có năng lực đủ để chiến đấu đi chăng nữa, thì ý chí chiến đấu của bọn họ còn lâu mới bì nổi với những quân nhân từng chiến đấu trên chiến trường. Nhìn thấy các đội viên đội cứu hộ đã đứng sẵn ở bên ngoài, dàn trận sẵn dàng đón địch, các sinh viên cuối cùng cũng cảm thấy hơi yên tâm một chút.
Các đội viên được giao nhiệm vụ ở lại bảo vệ nhóm sinh viên giờ đây đã được Phương Tử Vũ triệu tập về đơn vị, trùng thú hiện giờ tụ tập phía trước cửa hang ngày càng nhiều, số lượng người bắt đầu lộ rõ sự thiếu hụt. Vì phòng ngừa bọn trùng thú lấy số lượng nhiều tấn công mở lỗ hổng, bọn họ cần phải đảm bảo không một chỗ nào được phép để lộ dù chỉ một chút sơ hở.
Trình Tiền Khởi triệu tập tất cả hai mươi tổ trưởng của khoa Cơ Giáp đến chỗ mình.
"Tất cả các tổ trưởng hãy chú ý, dẫn dắt cho tốt các tổ viên của tổ các em, tùy thời chuẩn bị chiến đấu, phải nhớ kĩ là không được phép xảy ra bất kỳ sơ suất gì trong thời điểm mấu chốt đấy.” Trình Tiền Khởi nghiêm túc nói.
Hai mươi tổ trường đồng thanh hô đồng ý, bọn họ hiểu rất rõ, giờ phút này, nếu không đứng lên chiến đấu, thì thứ chờ đợi bọn họ sẽ chỉ là tử vong, đại lục Vô Sắc là nơi mà việc sử dụng cơ giáp để chiến đấu là chủ yếu, mà hiện tại, cơ giáp không thể triệu hồi, vậy thì khó khăn gian khổ trong đây không cần nói cũng hiểu, không chiến tất chết, vì sinh tồn, họ đành phải ra sức một phen thôi.
Mà phía bên kia.
Nhớ có Tả Lâm hỗ trợ, sau hơn bốn mươi phút, Sở Sở và Tiếu Minh Dụ cuối cùng cũng tới nơi.
Hơn một ngàn người tụ tập lại một chỗ khiến cho sơn động trở nên chật ních, bà người bọn họ vừa xuất hiện thì mọi người liền thấy ngay, khi nhìn thấy Sở Sở trên lưng Tả Lâm, tất cả ngay lập tức bắt đầu nhỏ giọng bàn luận.
Tả Lâm bình tĩnh cõng Sở Sở lướt qua mọi người, Tiếu Minh Dụ từ nãy đến giờ đều luôn cúi đầu theo sau.
Phương Tử Văn nhanh chóng phát hiện Sở Sở, nhìn thấy người mình luôn nhớ nhung, bây giờ khuôn mặt tái nhợt, môi mím chặt, mồ hôi lạnh đầm đìa, đang nằm trên lưng của người khác, lập tức trở nên căng thẳng. Anh không thể nghĩ gì thêm, liền chạy thẳng về phía bọn họ.
Tả Lâm đang định thả người xuống thì không ngờ một đôi tay đã vươn tới, đón được cô, sau đó ôm vào lòng một cách thuần thục.
Tả lâm sửng sốt quay lại nhìn, thấy đó là một người đàn ông với khuôn mặt lạnh lùng thì cảm thấy rất nghi ngờ. Nhưng anh ta nhanh chóng phát hiện ra dấu hiệu của đội cứu hộ trên quần áo của Phương Tử Văn, rồi sau đó quét qua một lượt khắp hang động, khi nhìn thấy bóng dáng của đội cứu hộ cách đó một quãng thì trong lòng ngay lập tức thả lỏng.
"Để cho tôi đi." Đối phương nhẹ nhàng nói một câu, mang ý đuổi người.
Tiếu Minh Dụ vẫn luôn lặng lẽ đi theo bên cạnh nãy giờ nhanh chóng giải đáp thác mắc trong lòng anh ta: “Anh Phương,” Tiếu Minh Dụ cúi đầu gọi một tiếng, sau đó lập tức nói: “Không hiểu sao Sở Sở bỗng nhiên thành ra như vậy nữa, từ nãy đến giờ cậu ấy vẫn luôn kêu lên một cách đau đớn như thế này."
Phương Tử Văn cúi đầu nhìn Sở Sở trong lòng mình, ánh mắt thương tiếc, nhưng khi ngẩng đầu lên, anh đã lập tức khôi phục thành mặt vô biểu cảm, chỉ gật đầu một chút với Tiếu Minh Dụ ý bảo bản thân đã hiểu mà thôi.
Tả Lâm thấy hành động của anh thì hiểu ngay.
Lúc này, Tiếu Minh Dụ cảm động nói với Tả Lâm: “Thưa thầy, cám ơn thầy rất nhiều ạ."
Tả Lâm mỉm cười tiếp nhận lòng biết ơn của cô rồi sau đó vội vã bước đi, anh ta còn phải tập hợp bàn bạc với Trình Tiên Khởi nữa.
Phương Tử Văn ôm Sở Sở đến một vị trí yên tĩnh rồi mới đặt người xuống tựa vào vách đá, một tay xoa nhẹ lên đôi môi khô nứt, tay còn lại thì đặt lên trán cô.
Động tác của người bên này đã khiến cho mọi người phải ghé mắt nhìn sang từ nãy đến giờ, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của họ cứ ào ào dính lên đằng đó không hề chuyển sang nơi khác.
Còn tròng mắt của Phương Tử Vũ và Phương Tử Sênh thì đã sắp lọt cả ra ngoài rồi.
Đây là em ba (anh ba) nhà mình sao? Có phải là bị thứ gì không sạch sẽ ám vào người rồi không? !
Đó chính là tiếng lòng của cả hai người!
Đúng lúc Phương Tử Văn đang định kiểm tra kĩ hơn cho Sở Sơ thì “Grào..!” Đám trùng thú vốn đang dừng ở cách cửa hang hơn hai mươi mét bỗng nhiên phát ra tiếng gầm rung trời, rồi nhanh chóng bay đến gần cửa hang.
Khuôn mặt Phương Tử Văn trầm xuống, động tác trong tay ngừng lại, anh dặn dò Tiếu Minh Dụ gần đó chăm sóc tốt cho Sở Sở sau đó chạy tới vị trí chiến đấu của bản thân.
Tốc độ đám trùng thú khá nhanh, gần như chỉ trong nháy mắt, đôi bên chỉ còn cách nhau cỡ mười mét nữa mà thôi.
Trùng thú phía bên kia vừa hành động, thì Phương Tử Vũ ngay lập tức quyết đoán hạ lệnh tấn công.
Các đội viên đã được huấn luyện một cách có tổ chức của đội cứu hộ gần như lập tức phóng tên ra ngay khi mệnh lệnh vừa được đưa ra.
Loại nỏ mà họ dùng là nỏ liên hoàn, cũng may do đám trùng thú hiện giờ đang tụ tập dày đặc ở phía trước, cho nên mũi tên gần như không bắn trượt chút nào. Chỉ trong nháy mắt đã tạo ra được một lỗ hổng lớn. Trùng thú bị tên bắn trúng thì tru lên, sau đó rớt từ không trung xuống vách núi đen.
Những con còn lại không bị thương bởi những lập tức bị chọc giận, bắt đầu rít gào bay nhanh về phía này.
Lúc này tổ thứ nhất đã lui xuống, nhường chỗ cho tổ thứ hai, những mũi tên liên tục trút xuống bọn trùng thú như mưa. Phương Tử Văn là người duy nhất từ nãy đến giờ không hề thay đổi vị trí, thủ pháp lắp tên của anh khiến cho mọi người nhìn mà trợn mắt há mồm, vì từ đầu đến cuối, khoảng chừng có năm giây thôi, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy vài cái bóng của tay anh lên xuống lắp tên, còn chưa đợi mọi người kịp hoàn hồn, thì anh đã thay xong, sau khi tổ hai được đổi xong thì anh cũng đã khởi xướng đợt công kích thứ hai hay thứ ba gì đó rồi.
Phương Tử Văn nhanh chóng ấn nút phóng tên, ánh mắt tập trung nhìn chằm chằm tình huống chiến đấu kịch liệt bên ngoài hang động, trùng thú rất đông, nếu cứ tiếp tục như thế này, thì bọn họ không xong mất, mũi tên rồi sẽ dùng hết mà thôi! Anh nhíu mày nhìn sang Phương Tử Vũ, quả nhiên cũng có thể nhìn thấy sự lo lắng từ trong mắt anh.
“Cung Huyền Quang”, Phương Tử Vũ giật mình kinh hãi đọc được ba từ này từ khẩu hình miệng của Phương Tử Văn, nó là một loại vũ khí kiểu mới mà quân bộ vừa mới nghiên cứu ra tuần trước, người biết đến nó hầu như rất ít, hơn nữa không hề để lọt ra chút tiếng gió gì ở bên ngoài, cậu