Vừa nói xong những lời này Hàn Duyệt liền hối hận ngay, đặc biệt là khi nhìn thấy ánh mắt hơi trợn to của Chu Bác Nghị, cậu hận không thể đem mấy lời vừa rồi nói ra nhét trở lại trong họng.
“A ha, ha ha ha” Hàn Duyệt cười ha ha khô khan, “Cái này.. em nói giỡn thôi à. Cám ơn anh đã đưa em về, ngủ ngon ha!”
Nói xong, cậu liền xoay người muốn vọt vào cổng để thoát khỏi cái giây phút xấu hổ này, thì lại bị Chu Bác Nghị chặn ngang kéo cổ tay lại.
Đêm tháng tám cuối hè, trong bầu không khí ẩm thấp im lặng chỉ còn lại có tiếng kêu của mấy con côn trùng nhỏ núp trong bụi rậm mà thôi. Đèn đường của khu phố nép vào bên dưới nhánh cây, ngọn đèn từ trên xuống dưới dẫn theo bóng tầng cây dầy đặc, đem cả con đường đều chiếu rọi đến mờ mờ.
Hàn Duyệt không biết mọi thứ bắt đầu như thế nào nữa, cậu chỉ biết là ánh đèn lờ mờ của ngọn đèn đường rọi xuống từ trên đỉnh đầu của Chu Bác Nghị, hắt ra một mảng quầng sáng mềm mại ở trên mái tóc và hai bên má anh, làm mờ đi cái gương mặt đẹp trai kia. Hàn Duyệt ngẩng đầu, híp mắt cố gắng muốn nhìn rõ vẻ mặt của người thanh niên cao lớn trước mắt này. Mà khuôn mặt kia, cho dù ở ngay giây phút mờ ảo như thế này, cũng hút lấy tất cả đầu óc của Hàn Duyệt mất rồi.
Hàn Duyệt một bên hét lên trong lòng không được bị ‘nam sắc’ quyến rũ, còn một bên thì vẫn cứng ngắc không nhúc nhích mà tùy ý đối phương từ từ kề sát xuống, và dường như ở ngay giây tiếp theo, bốn cánh môi liền nhẹ nhàng dán vào nhau, trao đổi sự ướt át và nhiệt độ của nhau.
Hơi thở rối loạn phà vào giữa cánh mũi đang khẽ áp sát của hai người, cái tay vốn giữ lấy Hàn Duyệt kia không biết từ lúc nào đã ôm lấy eo của cậu, còn cánh tay nắm chặt dây túi sách của Hàn Duyệt đã ở ngay lúc chủ nhân không biết mà vịn lên bả vai của người thanh niên kia rồi.
Hai người giống như học sinh tiểu học vậy đó, môi chỉ là lặng lẽ áp vào nhau, sự tiếp xúc này đối với hai người chưa từng hôn môi mà nói là đã đủ lắm rồi. Nhưng mà dần dần, Chu Bác Nghị cảm thấy có một sự bức rứt ‘vẫn chưa đủ’, có khát vọng muốn được tiếp xúc sâu hơn nữa, kêu gào bảo anh phá vỡ sự ấm áp giống như một cụm bông được lặng lẽ ép lại cùng nhau ở trước mắt này.
Không cần dạy cũng biết, anh hơi dịch chuyển góc độ của môi một chút, ngậm lấy môi dưới của Hàn Duyệt, giống như ăn kẹo vậy, bắt đầu mút lên. Thân thể của Hàn Duyệt ở giữa vòng tay của Chu Bác Nghị bỗng chốc cứng đờ, nhưng cậu rất nhanh đã phản ứng lại, học động tác của Chu Bác Nghị, ngậm lấy môi trên của đối phương, lập tức bắt đầu đáp trả.
Nụ hôn thuần khiết giống như học sinh tiểu học này dần dần bắt đầu trở nên kịch liệt hơn, Hàn Duyệt cảm thấy cánh tay đang vịn vai đối phương của mình đang run rẩy, còn cánh tay đối phương đang ôm sau lưng cậu cũng bởi do sợ căng thẳng mà dùng sức quá mạnh, nên chỉ dám nắm lấy quần áo của cậu mà thôi.
Đôi môi đau đớn, nhưng lại không khiến người ta thấy chán ghét, trái tim giống như bị chú mèo con vươn móng vuốt nhỏ mà khẽ cào một phát vậy, chút đau đớn giống như đùa giỡn kia trái lại khiến người ta càng muốn tìm ra nó rồi ôm vào lòng hôn một cái hơn.
Ngay khi Chu Bác Nghị định đem lưỡi đút vào miệng của Hàn Duyệt, đầu lưỡi lướt qua lợi của cậu, khẽ đánh vào khớp hàm của cậu thì Hàn Duyệt bị cơn kích thích bất chợt này khiến cả người run lên, dùng sức đẩy Chu Bác Nghị ra theo phản xạ.
Hai người đều thở hổn hển nhìn vào đối phương. Hàn Duyệt cảm thấy chân của mình đều mềm nhũn cả, Chu Bác Nghị vẫn như trước không có biểu cảm gì nhiều cho lắm, nhưng mà hai mắt sáng rực đã thể hiện rõ trong lòng anh cũng không có bình tĩnh giống như vẻ mặt của anh đâu.
“Xin lỗi” Chu Bác Nghị sợ Hàn Duyệt chạy đi nên vội vàng nắm lấy tay cậu nói, “Là anh lỗ mãng”.
Hàn Duyệt cúi đầu, cố gắng hít thở sâu, đem toàn bộ cảm xúc đang cuồn cuộn trong lòng đều đè nén xuống, mới ngẩng đầu mỉm cười nói: “Nói xin lỗi cái gì chứ, anh cũng đâu có làm gì sai đâu mà, chỉ là em bị giật mình thôi”.
Hai người tay nắm tay đứng lặng im tại chỗ, cho đến khi có một chiếc xe khác không biết là xe ai từ từ lướt qua bên cạnh bọn họ, thì Chu Bác Nghị mới nói: “Em nên quay về nghỉ ngơi rồi”.
Hàn Duyệt gật gật đầu: “Đã khuya rồi đấy, kêu lái xe chạy chậm một chút, đi đường cẩn thận nhé”.
“Ngủ ngon”
“Ngủ ngon”
Không ai buông tay ra trước, hai tay cứ nắm lấy như thế. Không biết lại qua thêm bao lâu thì cuối cùng Hàn Duyệt khẽ bật cười lên, buông tay Chu Bác Nghị ra trước, nói: “Em đi vào đây”.
Nói xong cậu mở cánh cửa nhỏ bên hông cổng ra, chạy thẳng một mạch vọt lên bậc thang trước cửa nhà, lấy chìa khóa ra mở cửa, vừa định bước vào thì nhìn lại thấy Chu Bác Nghị vẫn còn đứng ở tại chỗ, thấy cậu quay đầu lại liền giơ tay lên huơ huơ. Hàn Duyệt cũng vẫy vẫy tay, bước nhanh vào cửa.
Hàn Duyệt ôm chăn cười ngốc nghếch lắng nghe thật kỹ âm thanh ngoài cửa sổ, sau khi có một trận động cơ ô tô khởi động gần như nghe không rõ, âm thanh lốp xe nghiền lên mặt đường càng lúc càng xa, cho đến khi hoàn toàn không nghe thấy nữa. Ngoài cửa sổ lại quay về yên lặng, Hàn Duyệt từ từ từ trên giường đứng dậy, ngồi lên trên cửa sổ, nhìn thấy chiếc xe bốn bánh màu đen chạy dưới ánh đèn màu cam trên đường quốc lộ, sau khi quẹo một cái thì biến mất tăm.
Dòng máu đang không thể khống chế được mà lao nhanh trong mạch máu, tế bào não sục sôi phân bố dopamine ra, cảm giác hưng phấn lần lượt theo tế bào thần kinh mỏng manh mà lặp lại chuyển khắp toàn thân. Tuy đã nửa đêm nhưng Hàn Duyệt vẫn không cảm thấy có chút buồn ngủ nào, không có một nơi nào bị tắc nghẽn dù là rất nhỏ đi nữa, mạch suy nghĩ giống như cơn gió lốc thổi thẳng một mạch qua rồi biến mất trên thảo nguyên vậy.
Hàn Duyệt lại ngồi ở cửa sổ một lúc rồi mới thay đồ đi rửa mặt, rửa mặt xong thì nằm lên giường, vẫn không có cảm giác mệt mỏi hay buồn ngủ nào như trước. Cậu nhắm mắt lại đếm cừu, đếm rồi lại đếm, cừu liền biến thành gương mặt của Chu Bác Nghị, trên môi giống như lại một lần nữa cảm nhận được cái cảm giác bị dùng sức liếm mút và sự ấm nóng kia. Hàn Duyệt rên lên một tiếng, đem mặt vùi vào trong gối đầu, sau một hồi lâu thì quyết định dậy đánh chữ.
Bộ 《Thành ma》 này hiện nay Hàn Duyệt đang lưu giữ 150 nghìn chữ trong tay, tình tiết còn lại cũng chỉ là cái kết cục khoảng mấy mươi nghìn chữ thôi, trong lúc nghỉ hè cả ngày đều không có việc gì, nếu toàn bộ đều dùng
để sáng tác thì mất khoảng 2-3 ngày là có thể kết thúc, huống chi dàn ý của tình tiết kết cục đã viết xong cả nên Hàn Duyệt cũng không có sốt ruột cho lắm.
Lúc này Hàn Duyệt muốn viết một bộ mới. Cậu tạo một file mới, lại lấy một quyển sổ nhỏ từ trong cái túi hôm nay mang theo ra ngoài ra, lật ra một tờ bên trong, sau đó đem tên file đổi thành 《Giang sơn》 như trong sổ viết.
Đây là nội dung chính của cuộc nói chuyện hôm nay khi cậu và Chu Bác Nghị ở ngay trên tòa cao ốc nhà hàng ngắm cảnh cao nhất trên thành phố, hưởng thụ bữa tối với hoa hồng và âm nhạc tứ hợp tấu dưới ánh nến á. Khi cậu nói tới việc mình định viết bộ mới, thì Chu Bác Nghị cảm thấy rất hứng thú mà bắt đầu hỏi cậu về thiết lập và dàn ý của truyện, ngay sau khi biết cậu chỉ có một cái ý tưởng mơ hồ thì lập tức gia nhập vào thảo luận biên soạn dàn ý.
Suốt cả bữa tối, bất kể là thức ăn ngon hay là góc nhìn của cảnh đêm thành phố B cách trên cao 300 mét ngoài cửa sổ đều không phải là trọng điểm chú ý của bọn họ. Cái bàn ăn nhỏ vì để chắp nối quan hệ của tình nhân mà cố ý chế tạo cho có thể khiến đầu gối hai người chạm vào nhau, vừa vặn dễ cho hai người trao đổi về dàn ý hơn. Sau khi kết thúc một bữa tối hai giờ đồng hồ, dàn ý sơ bộ đã viết xong rồi, còn dàn ý chi tiết của nửa phần đầu cũng quyết định khá đầy đủ hết.
Hàn Duyệt một bên đánh dàn ý được ghi trong sổ vào word, một bên cảm thấy trong lòng có chút buồn cười. Cho rằng chắc sẽ không có cặp đôi nào hẹn hò buồn tẻ giống như họ nữa đâu, một chút không khí mập mờ cũng chả có, thật sự là phụ lòng hoa hồng và tứ hợp tấu của mẹ Chu ghê.
Ngay trong khoảng thời gian nghỉ hè còn lại, Chu Bác Nghị rất có quy luật mà cách một ngày lại hẹn cậu ra ngoài một lần. nhưng hai người đều không phải là những người thích đi dạo phố, danh lam thắng cảnh và Lâm viên Hoàng Gia ở thành phố B trước kia đều tự đi qua cả rồi, không có gì mới mẻ cả. bởi vậy nội dung của buổi hẹn hò hai người chỉ vắt hết óc để suy nghĩ vào lúc ban đầu mà thôi, đến cuối cùng thì địa điểm hẹn hò cũng chỉ còn lại: phòng ngủ của Hàn Duyệt, phòng ngủ của Chu Bác Nghị, hoặc là quán cà phê sang trọng nào đó. Hai người đều mang theo máy tính, một người đánh chữ còn một người thì đọc sách về diễn xuất, cứ im lặng mà ai làm việc nấy như thế. Mấy giờ sau, nếu mệt mỏi thì tập trung ở trên sô pha xem phim điện ảnh hay phim truyền hình trong máy tính của Chu Bác Nghị, Chu Bác Nghị học tập diễn xuất của diễn viên trong các tác phẩm điện ảnh và truyền hình này, Hàn Duyệt thì xem tình tiết. Hai người không nói với nhau được bao nhiêu nhưng mà không khí lại ấm áp đến kỳ lạ, khiến người ta cảm thấy yên tâm và thoải mái.
Hôn môi trở thành việc thiết yếu vào mỗi lần tạm biệt. Trải qua một thời gian rèn luyện, trình độ kỹ thuật hôn của hai người đã từ học sinh tiểu học nhanh chóng tăng lên thành trình độ của người trưởng thành. Trên vấn đề hôn môi này, sự nhiệt tình của Chu Bác Nghị còn nhiều hơn so với Hàn Duyệt đã nghĩ nữa, tuy là mỗi khi hôn môi Chu Bác Nghị đều không có hành động hay biểu cảm gì đặc biệt cả, nhưng mà đôi tai đỏ bừng và ánh mắt sáng rực đến đáng sợ đã để lộ ra suy nghĩ thật trong lòng anh.
Anh không có kỹ thuật đặc biệt gì, nhưng mỗi lần hôn môi đều cực kỳ dùng sức và đầy nhiệt tình. Nhưng chỉ có cách hôn môi đơn giản lại hơi chút thô bạo như thế mà mỗi một lần đều làm cho đầu óc Hàn Duyệt trống rỗng, cả người như mềm nhũn hết cả, cuối cùng chỉ có thể dựa vào trên người Chu Bác Nghị tùy người ta đòi hỏi.
Đợi đến khi khai giảng vào tháng 9, Chu Bác Nghị và Hàn Duyệt đã ở bên nhau một tháng, hiển nhiên cũng đã trở thành một đôi yêu nhau chính thức, tuy rằng việc bên nhau của hai người thiếu đi sự ngọt ngào phát ngấy như phần lớn cặp đôi khác, nhưng vẫn đầy đủ ấp áp và thân mật như trước, còn hơn cả người yêu mà như là hai vợ chồng già đã làm bạn bên nhau nhiều năm rồi ấy.
Người hai gia đình thấy mối quan hệ của bọn họ tiến triển thuận lợi hiển nhiên là rất vui vẻ, đương nhiên người nhà họ Hàn nghĩ tới chính là sự phát triển và hợp tác đạt được sau khi hai gia đình Hàn-Chu đám hỏi xong, còn người nhà họ Chu suy nghĩ lại là hạnh phúc của Chu Bác Nghị. Nhìn thấy Chu Bác Nghị từ sau khi ra tù vẫn luôn lặng im ít lời, sau khi cùng Hàn Duyệt bên nhau thì càng ngày càng trở nên có sức sống hơn, không người nào trong nhà họ Chu không vui vẻ cả, tuy là chung quy không có trở lại dáng vẻ hoạt bát giống như trước khi vào tù, nhưng có cảm giác và sức sống hơn, không giống như trước đó, luôn có bộ dáng chán chường không có hứng thú gì với mọi thứ.
Học sinh mới của B đại báo danh vào giữa tháng 9, Hàn Duyệt bắt đầu sắp xếp hành lý chuẩn bị dời vào ở trong ký túc xá. Tuy là đều ở bên trong thành phố B, nhưng nhà họ Hàn ở ngoại ô phía đông nam thành phố B, B đại lại ở vùng ngoại ô phía tây bắc thành phố B, từ nhà họ Hàn tới B đại chỉ lái xe thôi cũng đã mất hết nửa tiếng, đó vẫn là khi tình hình giao thông thông thuận đấy, nếu tính luôn cả kẹt xe vào giờ cao điểm sáng và chiều thì không biết còn phải tốn mấy giờ ở trên đường nữa, vả lại sáng sớm Hàn Duyệt bình thường đều có tiết, hơn nữa bản thân Hàn Duyệt cũng không muốn lại ở trong nhà họ Hàn nữa nên liền quyết định trọ lại ở trường.
Hàn Duyệt không ở lại nhà, bất kể là bản thân Hàn Duyệt hay là người nhà họ Hàn đều thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nhưng mà mẹ Chu lại không tán thành ý kiến trọ lại trường của Hàn Duyệt.