Type: Thùy Miên
Cả nhóm cảnh sát đều im lặng. Phương Thanh cũng trầm tư. Những suy luận của Bạc Cận Ngôn khá giống với phán đoán của anh, nhưng vì chủ yếu dựa vào trực giác của một cảnh sát hình sự lâu năm nên anh không dám khẳng định chắc chắn.
Bạc Cận Ngôn dừng lại. Trước sự im lặng của họ, thái độ anh vẫn bình tĩnh, điềm đạm, không hề biểu lộ chút khó chịu nào. Anh bắt đầu giải thích: “Thời gian gây án là vào đêm mưa to. Phó Vĩ trở về khách sạn vào lúc tối muộn. Chúng ta đều biết, hiện trường vụ án không có bất kỳ vật gì che chắn, cho nên hung thủ đã đứng sẵn ở đấy chờ anh ta. Một chiếc áo khoác dày mới có thể giấu được chiếc mã tấu dài 20 đến 30 centimét.
Cách nơi Phó Vĩ bị sát hại hơn bốn mét có để lại nửa dấu tay. Vân tay in đều và rõ nét, hơn nữa xung quanh không có vết máu nên có thể kết luận: Dấu vết được để lại lúc anh ta còn sống. Hôm đó, Phó Vĩ tới quán bar uống rượu đến ngà ngà say mới về. Mưa to như thế, tại sao anh ta lại dừng bước trong mưa, còn chống tay lên tường? Bởi vì anh ta gặp được người quen, hoặc ít nhất là người từng tiếp xúc qua. Chắc chắn không phải người xa lạ. Nếu là các anh, gặp người dưng trong đêm mưa, dù cảm thấy kỳ lạ cũng sẽ đi ngang qua chứ không dừng lại, đúng không?
Cổ tay Phó Vĩ có vết tích từ việc xung đột, do vậy có khả năng phần da để lộ bên ngoài và cổ tay của hung thủ cũng bị Phó Vĩ cào xước.
Hung thủ nắm rất rõ vị trí của các camera giám sát trên phố, hướng đường đi, thời gian đóng cửa của các cửa hàng và đặc thù của ngôi trường tiểu học bỏ hoang kia. Điều này nói rõ hung thủ ít nhiều đã sống ở đây được một thời gian.
Không có đồng lõa, vì với sự chu đáo, tỉ mỉ và gan dạ của hung thủ, nếu có hai người thì hoàn toàn có thể lựa chọn cách thức gây án hoàn mỹ hơn, không cần phải chạy vào trường tiểu học thay bộ đồ dính máu và để lại dấu vết như vậy.
Hung thủ vô cùng tàn nhẫn với thi thể, gần như mất khống chế. Hung thủ chém hơn bốn mươi nhát, nhát nào cũng sâu đến tận xương, hơn nữa không phải vì mục đích che giấu mấu chốt quan trọng của vụ án hay thân phận của nạn nhân. Vừa tỉnh táo vừa phẫn nộ, vừa khắc chế vừa điên cuồng, biểu hiện mâu thuẫn như vậy tất nhiên xuất phát từ nguyên nhân áp lực đè nén lâu dài dẫn đến tinh thần lệch lạc. Cuộc sống của hung thủ không được như ý, cách thức giết người đơn giản và thô bạo như vậy là xuất phát từ bản năng. Người như thế trong cuộc sống sẽ không làm được những việc phức tạp cần dùng đến trí não và năng lực giao tiếp. Thêm nữa, với trạng thái tinh thần thế này, hung thủ chắc chắn không làm được những công việc đó.
Sau khi hung thủ thay quần áo ở trường tiểu học đã vội vã rời đi, vì với tính cách cẩn thận của đối phương, nếu ở lại chắc chắn sẽ phát hiện ra vết máu và dọn dẹp sạch sẽ. Nhưng vừa rồi, tôi có nhờ người của các anh kiểm tra camera giám sát trong vòng một giờ đồng hồ sau khi vụ án xảy ra, trên đường lớn không hề xuất hiện kẻ khả nghi vóc dáng trung bình nào đi ra từ phía trường tiểu học với đầu tóc ướt đẫm và bước đi hối hả cả. Vì vậy, hung thủ chắc chắn cư ngụ trong phạm vi mấy con phố kia. Bây giờ, các anh có thể đặt câu hỏi.”
Một anh cảnh sát hình sự đưa ra thắc mắc: “Giáo sư Bạc, tôi cảm thấy người anh miêu tả có chút mâu thuẫn. Hung thủ có kế hoạch chặt chẽ, chu đáo, là một cao thủ gây án, giống như một người có học thức, nhưng lại rất thô lỗ, hơn nữa còn làm công việc cấp thấp…”
Bạc Cận Ngôn nhếch môi cười: “Phải, chính là mâu thuẫn. Mâu thuẫn không thể hóa giải không phải sẽ trở thành căn nguyên của việc phạm tội hay sao?”
Câu nói này khiến nhóm cảnh sát chìm vào suy tư.
Một vị cảnh sát khác đặt câu hỏi: “Tại sao anh xác định lúc đó hung thủ mặc áo khoác dày? Nếu muốn giấu mã tấu, hung thủ có thể vác một chiếc túi cơ mà, vừa kéo có thể cất bộ quần áo thay ra?”
“Bỏ trong túi? Chờ mục tiêu đến rồi kéo khóa, lấy mã tấu ra mới chém người sao? Hơn nữa, có thể gặp phải rủi ro khi dây đeo túi trở thành công cụ để nạn nhân phản kích. Không, hung thủ của chúng ta không ngốc như thế đâu.”
Lời này khiến vị cảnh sát vừa hỏi đỏ mặt. Ánh mắt Bạc Cận Ngôn sáng quắc, Giản Dao ngồi bên cạnh khẽ ho khan. Anh hơi khựng lại, lặng im chốc lát mới nói với vị cảnh sát kia: “Tôi chỉ nói sự thật thôi, không phải cười nhạo anh.”
“Giáo sư Bạc, anh cho rằng hung thủ là nam hay nữ?” Phương Thanh đột ngột lên tiếng.
Mọi người kinh ngạc. Ngay cả Giản Dao cũng ngẩng đầu. Phụ nữ sao? Cô chưa bao giờ nghĩ đến khả năng này.
Bạc Cận Ngôn chằm chằm nhìn Phương Thanh, nở nụ cười: “Ồ, câu hỏi rất hay. Hung thủ là nam hay nữ? Trước mắt, vụ án này không thể hiện được khuynh hướng giới tính. Vì vậy, tôi cho rằng hung thủ là một người đàn ông vóc dáng trung bình hoặc một người phụ nữ khá khỏe mạnh.”
***
Bạc Cận Ngôn và Giản Dao rời đi sau khi cuộc họp kết thúc, văn phòng chỉ còn lại Phương Thanh và mấy người anh em vẫn đắm chìm trong dòng suy nghĩ.
“Sếp!” Có người cất lời: “Chúng ta dựa theo phác họa của vị giáo sư này để tìm kẻ khả nghi sao?”
Phương Thanh rít một hơi thuốc. “Không sợ nản chí, chỉ sợ không tìm ra cách. Cấp trên muốn chúng ta phá án trong một tuần, hai mươi bốn tiếng đồng hồ đã trôi qua. Giục phòng giám định đưa kết quả giám định hung khí và dấu vết hiện trường cho chúng ta. Tiếp tục tìm kiếm tung tích hung khí, kiểm tra tỉ mỉ các camera giám sát. Dựa theo lời giáo sư Bạc phân tích, điều tra toàn bộ đối tượng lần nữa.”
“Sếp, chúng ta chưa bao giờ hoàn toàn lệ thuộc vào tâm lý tội phạm để phá án, lỡ như… Làm theo lời anh ta mà không tìm ra được kẻ tình nghi thì thế nào?”
Phương Thanh cười gằn: “Không tìm được thì xem như chúng ta bị anh ta dắt mũi thôi.”
***
Bạc Cận Ngôn và Giản Dao trở về căn phòng trên tầng hai khách sạn Diêu gia. Vừa vào phòng, Giản Dao đã bị anh ôm lấy.
“Ai cho anh ôm?” Cô chống cự. “Tay còn chưa rửa. Khi nãy anh đã đến hiện trường đấy.”
Bạc Cận Ngôn không hề buông tay, anh thì thầm bên tai cô: “Suỵt… Nhỏ giọng một chút, đừng để hung thủ nghe thấy.”
Giản Dao sửng sốt.
“Phó Vĩ cũng ở khách sạn Diêu gia. Hung thủ nắm rõ hành tung của anh ta như vậy, nói không chừng, hung thủ cũng ở tại khách sạn này.”
Giản Dao sa sầm mặt. “Sao anh không nói sớm? Còn về đây chung với em?”
Bạc Cận Ngôn buông cô ra, thản nhiên nằm xuống giường. “Chẳng lẽ anh phải tránh né kẻ khả nghi?”
Giản Dao nghẹn họng. Đây là logic quái quỷ gì vậy? Được rồi, cô cũng phải bình tĩnh. Chỉ là một kẻ tình nghi trong vụ án mưu sát thôi mà. Cô bước tới, đá nhẹ vào chân anh: “Này, anh vào rửa tay đi. Thay giày và quần áo xong mới
được đi nằm.”
Bạc Cận Ngôn vâng lời vợ đứng dậy treo áo vest lên chiếc giá gần cửa, sau đó thay dép lê đi vào phòng vệ sinh rửa mặt và tay, giống hệt như đang ở nhà.
Trời gần sáng, họ khóa cửa kéo kín rèm, chỉ bật một chiếc đèn bàn kiểu cổ tỏa ra ánh sáng êm dịu bên giường, xem đây như khoảng không gian nhỏ an toàn và thân mật của cả hai. Tối nay, Bạc Cận Ngôn nồng nhiệt hơn thường ngày. Khi đôi tay cô yếu ớt đặt nơi lồng ngực anh, anh sẽ cúi đầu nhẹ hôn từng tấc da thịt mịn màng trên gương mặt và thân thể cô. Thật ra, Giản Dao chưa từng nói với Bạc Cận Ngôn, hành động đó luôn khiến cô cảm động sâu sắc. Cô có thể cảm nhận được sự chân thành và quý trọng mà anh dành cho cô.
Nếu có người đàn ông luôn hôn bạn một cách mê muội như vậy thì chứng tỏ anh ấy yêu bạn thật sự sâu đậm.
Bạc Cận Ngôn có thói quen hỏi cảm thụ của người trong cuộc: “Em hài lòng không? Có tiến bộ vượt bậc so với lần trước không?”
Giản Dao ngắm nhìn anh trong không gian mờ tối, đôi mắt như ẩn chứa những vì sao lấp lánh dịu dàng: “Cận Ngôn, lúc này em cảm thấy anh đàn ông nhất.”
Bạc Cận Ngôn nghỉ ngơi chốc lát, cười rộ: “Em đang khen anh hay đang mắng anh vậy hả?”
Giản Dao thoáng ngỡ ngàng rồi chợt hiểu ra. Cô có ý khen anh cơ mà? Có vẻ chỉ số cảm xúc của người này lại tăng lên rồi.
Hai người ngủ vùi đến tận chiều, không bận tâm đến vụ án nữa. Nếu có tiến triển thì bên kia sẽ liên lạc với họ thôi. Chạng vạng, cả hai đi dạo trên phố cổ, ăn một vài món đặc sản rồi trở về khách sạn.
Đường phố bây giờ đã lên đèn rực rỡ. Họ đứng trên hành lang, lẳng lặng ngắm nhìn khung cảnh xung quanh. Từ nơi này phóng tầm mắt ra xa có thể nhìn thấy tường thành cổ và ánh đèn láp loáng bên sông, cảnh sắc vô cùng an bình và ấm áp. Đây là điều Giản Dao mong đợi trong chuyến đi này, nếu không xảy ra vụ hung án kia thì càng hoàn mỹ hơn.
“Bên kia hình như là nơi ở của chủ khách sạn.” Giản Dao chỉ về phía khoảnh sân bên ngoài. Thật ra hai bên thông nhau, nhưng bên kia có phần nhỏ hơn, cũng trồng cây xanh mướt. Nơi đó xây một căn tứ hợp viện nhỏ và ngôi nhà hai tầng, có chừng mười phòng vẫn còn sáng đèn.
“Nghe nói đại gia đình họ đều ở đó, ông bà chủ và những người thân thích…” Giản Dao cất giọng ngưỡng mộ. “Ở trong căn nhà cổ như vậy cũng thích nhỉ? Người một nhà luôn quây quần bên nhau. Một khoảnh sân riêng, ngói xám tường trắng, xây xanh giếng cổ, nhịp sống chậm rãi, ngày tháng bình yên.”
Bạc Cận Ngôn nhìn cô. “Biết ngay em thích kiểu nhà như thế mà. Sau này, chúng ta…” Anh chợt dừng lại, Giản Dao cũng giật mình.
Những căn phòng vốn đang sáng đèn ở khoảnh sân đối diện như thể đã giao hẹn trước với nhau, toàn bộ đèn đóm đột ngột vụt tắt. Phút chốc, bốn bề lặng ngắt, tối đen như mực, chỉ có bóng cây trong sân vẫn lay động nhè nhẹ dưới ánh trăng.
Bạc Cận Ngôn nhíu mày, Giản Dao thắc mắc: “Sao thế?”
“Không có gì.”
***
Phương Thanh hết sức rầu rĩ. Vụ án này nói đã tiến triển rất nhiều thì đúng là nói là vẫn giậm chân tại chỗ cũng không sai.
Dù hung thủ rất cẩn thận nhưng nhân viên giám định vẫn lấy được dấu vân tay dính máu mờ nhạt trên tay nắm cửa ở trường tiểu học, mà dấu máu thuộc về nạn nhân Phó Vĩ. Có dấu vân tay này đã đủ định tội cho hung thủ rồi.
Nhưng vấn đề là họ vẫn chưa tìm ra hung thủ. Đối chiếu với kho vân tay của cảnh sát cũng không có người nào khớp. Dù sao hiện tại, phạm vi lấy dấu vân tay ở trong nước vẫn còn hạn chế. Huống hồ động cơ phạm tội và mối quan hệ của hung thủ với Phó Vĩ đến giờ vẫn chưa tìm được câu trả lời.
Nói thật, trước đó Phương Thanh còn có trực giác vụ này rất có khả năng sẽ trở thành án treo. Thu thập được dấu vân tay thì đã sao? Hồ sơ ở Bộ Công an có cả đống án treo mặc dù đã tìm được dấu vân tay và ADN của nghi phạm. Nhưng có phác họa tâm lý tội phạm mà Bạc Cận Ngôn cung cấp, tình huống dường như cũng có tiến triển đôi chút. Phương Thanh quyết định thử điều tra theo hướng đó, được đến đâu hay đến đấy.
Theo thống kê, sau khi đến thành phố này, Phó Vĩ từng tiếp xúc trực tiếp với một trăm hai mươi tám người. Gần một nửa trong số đó có bằng chứng ngoại phạm trong đêm xảy ra án mạng. Sau khi loại trừ những người không phù hợp với các chi tiết của bản phác họa, cuối cùng chỉ còn ba mươi người nằm trong diện tình nghi. Đó là ông chủ quán ăn, nhân viên, mấy vị khách ở quán bar, tài xế taxi, nhân viên khách sạn và vài người khách trọ.
Phương Thanh bảo thuộc hạ mời những người này đến Sở lấy lời khai lần nữa. Để tránh việc dứt dây động rừng, anh chỉ âm thầm tìm cơ hội lấy dấu vân tay của họ, sau đó đối chiếu từng người một. Kiểm tra từ sáng đến xế chiều cũng được hai phần ba, nhưng không có ai phù hợp cả.
Buổi tối, Phương Thanh tập trung cả đội họp lần nữa. Mọi người phì phèo thuốc lá, đôi mắt đỏ quạch, rõ ràng đều đã vô cùng mệt mỏi, nhưng tinh thần lại hưng phấn đến lạ.
“Đối chiếu dấu vân tay đến đâu rồi?” Phương Thanh hỏi.
Một nhân viên điều tra lắc đầu. “Sắp xong rồi, vẫn chưa có người phù hợp.”
“Bạc Cận Ngôn có động tĩnh gì không?”
Mọi người đều trầm mặc.
Một nhân viên điều tra khác đấp: “Lúc nãy, Giản Dao gọi điện nói muốn xem tài liệu về gia đình ông chủ khách sạn Diêu gia.”
“Khách sạn Diêu gia ư?”
“Ngoại trừ Diêu Viễn Qua, trong nhà đều là phụ nữ: vợ ông ta, em gái vợ, em gái họ và hai nhân viên nữ quản lý nhà hàng.”
Phương Thanh nghe vậy lại rơi vào trầm tư.
Một cảnh sát hình sự lâu năm bên cạnh cười chế giễu: “Trước kia, tôi từng làm quản lý ở đó. Thật ra, có một vài tin đồn về Diêu gia này…”
Mấy cảnh sát khác đều nhếch môi cười khinh thường, hiển nhiên ai cũng nghe qua tin đồn kia rồi.