Sóng Nguyệt Vô Biên

Chương 4


trước sau

Đương nhiên cái gọi là nhận tổ quy tông của Lan Chiến chẳng qua chỉ là giữ họ Nhạc cho con bé mà thôi. Họ Nhạc nhiều như vậy, ai dám kết luận cô bé này là con cái của Nhạc gia Trường Uyên? Cho dù đến một ngày các môn phái khác sinh lòng nghi ngờ, thì chỉ có kẻ không có năng lực khiếp sợ mới trở thành mục tiêu công kích. Trên ngực Ba Nguyệt Các có vạn cổ trường đao, lúc đó Nhạc Nhai Nhi sẽ là con bài giúp cho hắn hiệu lệnh quần hùng. Có khi hắn còn có thể lên đài Chúng Đế, nếm thử mùi vị võ lâm minh chủ.

Việc cần gấp trước mắt là dạy dỗ đứa nhỏ này thế nào. Nó lớn lên cạnh bầy sói, sinh hoạt không giống thế giới con người, nhưng cũng có điểm chung là nghe lời kẻ đầu đàn. Hắn đưa con bé đến Nhược Thủy Môn giao cho Tô Họa, “Dạy dỗ nó cho tốt, ta muốn nó thân như dương liễu, lòng mang binh khí. Không cần nuôi dưỡng ra tính nết đàn bà, cần thiết nhất là phải biết phục tùng.”

Tô Họa nghe xong cười rộ: “Làm khó ta rồi, không có tâm tình con gái, làm sao đòi hỏi thướt tha yêu kiều đây.”

Lan Chiến thân mật nắn gương mặt nàng, “Ta biết cô có cách.”

Trong mắt Tô Họa hiện lên hoang vắng lặng lẽo, hắn xoay người rời đi, nàng vội vàng “Ái chà”, dựa cửa trêu đùa: “Không mấy khi ngài đến đây, đứa nhỏ này không phải là con gái riêng bên ngoài ha?”

Lan Chiến không trả lời nàng, đuôi mắt nhẹ nhàng lườm một cái, khoát tay đi.

Lúc này Tô Họa mới dời mắt qua đứa bé gái bên cạnh, cẩn thận đánh giá, áo quần rách bươm như ăn mày nhưng ngũ quan lại xinh đẹp lạ kì. Ánh mắt kia nặng nề như hồ nước sâu xanh thẳm. Làn da như tuyết, nét môi tròn trịa no đủ như cánh hoa, nếu vài bữa được nuôi tốt, lớn lên phong thái sẽ thành có một không hai.

Nàng rất cao hứng, không dễ gặp mầm non tốt như vậy. Nhược Thủy Môn trong Ba Nguyệt Các là nhánh mềm mại nhất, cũng là âm độc nhất, hàng năm tuyển các bé gái vào không ít, nhưng trong môn trừ nàng ra, luôn luôn chỉ chừa lại bốn người. Bốn người này đấu tranh sống chết cùng các bạn học để được sống sót, danh sách đổi mới liên tục, thay thế mãi mãi không có kết thúc, kẻ còn sống chính dựa vào thực lực. Đứa nhỏ này Lan Chiến tự tay dẫn đến, cố ý dặn dò, không giống những kẻ khác, nói vậy lai lịch không đơn giản.

Dù sao cũng phải nể mặt Các chủ, xem đứa nhỏ này tóc tai bết bát rối bời, nàng phũ tay áo giật loạn, “Ngươi bẩn quá đi…” Vừa nói, con bé đã nhe nanh, hét lên phẫn nộ, nếu không kịp rút tay về thì đã bị cắn luôn.

Mỹ nhân yêu kiều giận tím mặt, ra tay đánh vào huyệt Thiên trung của con bé. Đợi nó ngã xuống, nàng mới rảnh xem mười đầu ngón tay thô ráp.

Sờ vào thấy các đầu móng tay đầy cáu ghét màu đỏ sẫm, là máu ư? Còn nhỏ như vậy, nói hung hãn cũng không hẳn, mà giống thú hoang hơn. Nàng xem thường nhíu mày, tắm rửa trước đã, dơ bẩn đến độ không phải con người rồi.

Chà rửa một trận, đổi ba thùng nước mới sạch sẽ hết. Người hầu gái phụ giúp rất bận rộn mặc bộ đồ mới cho con bé xong, buộc tóc nó lên. Tô Họa khoanh ngực bàng quan, do vẫn còn bị khống chế huyệt đạo, tay chân con bé không còn chút sức lực nhưng ánh mắt vẫn đằng đằng sát khí. Nàng cũng không để bụng, chỉ cảm thấy này cái túi da nhỏ này thật là đúng ý đào tạo của Nhược Thủy Môn, nhưng mạnh mẽ quá, làm người ta đau đầu ——

Sự thật chứng minh, đúng như thế, hơi có chút sức hồi lại, nó liền không khách khí cúi miệng xuống cắn xé cô hầu gái đang giúp mặc váy máu me tơi tả.

Váy bị vấy bẩn, Tô Họa nổi giận, mắng: “Không biết tốt xấu, ngươi cầm tinh con chó sao?” Nàng vốn nhẫn nại, cảm thấy hết nói nổi, sai người, “Đem nó nhốt vào ám phòng, dạy phép tắc trước.”

Nhạc Nhai Nhi bị lôi mạnh vào một cánh cửa đá, nhốt vào căn phòng lạnh như băng.

Ám phòng thật tối, không thấy cả năm ngón tay trước mặt. Trên đỉnh có một lỗ nhỏ, khi mặt trời lên cao, một luồng sáng từ lỗ thủng chiếu thẳng xuống, có thể chiếu sáng lên lòng đất một vệt nhỏ.

Đi cả đêm dài, giờ vừa lạnh vừa cô độc, nó nhẹ giọng nức nở, giọng đầy thê lương. Xong quá mệt cuộn người lại chìm vào giấc ngủ, trong giấc mơ gặp được sói mẹ, đứng ở cánh rừng ngoài kia, nhưng cho dù nó cố chạy nhanh thế nào đều không thể lại gần. Cuối cùng kiệt sức, run rẩy tứ chi, nước mắt rơi đầy mặt.

***

Tô Họa giờ trở thành sư phụ của con bé, gọi là sư phụ cũng không chính xác, đúng ra mà nói chỉ là người quản lý. Thân thủ, chiến thuật, cùng với cách trù tính của nó đều là do cao thủ đứng đầu Ba Nguyệt Các truyền dạy, đôi khi tâm tình Lan Chiến tốt một chút, cũng sẽ tự tay dạy nó bí quyết khống chế địch.

Con bé rất thông minh, trời sinh thích hợp học võ, có lẽ do căn cốt võ học thế gia cộng với sức lực tiềm ẩn trong cơ thể. Năm mười ba tuổi, nó đấu với Tứ Tinh đương thời của Nhược Thủy Môn, Tất Nguyệt Ô, Tâm Nguyệt Hồ, Nguy Nguyệt Yến, Trương Nguyệt Lộc, giết một trong số đó, nó sẽ thành đứa nhỏ được ở lại Nhược Thủy Môn. Cuối cùng một trận chém giết thành danh, Nhất Tinh Tất Nguyệt Ô chết dưới kiếm mình, dễ dàng thành người đứng đầu Tứ Tinh Nhược Thủy Môn.

Xét về đấu võ, không làm khó được nó, nhưng gây khó cho nó lại là phương pháp đặc biệt theo lời của Tô Họa là không đánh mà thắng. Ba Nguyệt Các luôn làm việc vì người trong giang hồ, chỉ cần bỏ ra nhiều tiền là có thể thoả mãn uỷ thác của người yêu cầu. Khi vũ lực đơn thuần giải quyết mua bán không được thì sẽ dùng tới Nhược Thủy Môn. Thứ nguy hiểm nhất trên đời này là lòng dạ đàn bà đẹp, ả trăm phương nghìn kế tiếp cận người, mềm mại thơm tho là thứ nguỵ trang tốt nhất. Một khi người lơ là, ngay lập tức một đao cắt đứt yết hầu.

Tô Họa làm Môn chủ, lời nói và việc làm đều mẫu mực trách nhiệm tận cùng.

Trước tiết Thượng tị nhận nhiệm vụ ám sát Ngũ Dương phó giáo chủ. Trên giang hồ, địa vị của Ngũ Dương rất vững, phó bang chủ dũng mãnh hiếu chiến, một đôi cánh tay sắt bọc đồng, xếp thứ tám trong Thần Binh Phổ ở Lang Huyên động thiên. Người như thế nếu đánh nhau quang minh chính đại thật không dễ ứng phó, hắn không mê rượu, không háo sắc, tật xấu duy nhất là

thích đánh bạc. Ba Nguyệt Các đáng sợ ở chỗ rất am hiểu cách moi ra điểm yếu uy hiếp người, hơn nữa còn đánh từ miệng vết thương sâu vào bào cốt ba thước. Mục tiêu lần này khó giải quyết, Tô Họa quyết định tự ra tay. Mục tiêu đấu trận này không chỉ để hoàn thành nhiệm vụ, còn là làm mẫu cho Nhai Nhi. Con bé từng có vài lần ra mặt, đều thắng bằng võ lực, còn vận dụng vốn liếng của phụ nữ thế nào, nó mù tịt.

“Ngươi có biết vũ khí lợi hại nhất của phụ nữ là gì không? Chính là thân thể mình. Nói người nào không háo sắc là do chưa gặp mỹ vị phù hợp. Đàn ông trên đời chỉ có mấy loại, anh hùng tranh thiên hạ không ai từ chối ngắm nhìn người đẹp, rượu vào thịt đến sẽ tạo dựng phong cảnh, hao tổn tâm tư mong muốn có mấy tuyệt sắc kề vai lấp đầy, toàn bộ bọn chúng đều không thể thiếu đàn bà. Mà chuyện ngươi cần làm, vẻn vẹn là đừng dùng đến cái đầu. Đàn bà đừng thông minh quá, vừa phải thôi thì đàn ông càng thấy dễ dàng, đến lúc quan trọng nhất, có thể hóa thành chuỷ thủ sắc bén chĩa vào bọn hắn, cho nên Nhược Thủy Môn ta, từ lúc thành lập đến nay liên tục là phụ tá đắc lực cho Các chủ.”

Nhai Nhi nhướng mắt, “Các chủ là thứ đàn ông đó sao? Ngài mà cũng là loại mê gái đẹp à?”

“Hắn? Hắn dã tâm bừng bừng, cần đàn bà nhưng, lại không yêu thương đàn bà.” Dưới tàng cây hoa lê Tô Hoạ mềm mại múa giáo, cánh tay trắng tuyết lồ lộ cùng eo nhỏ, uốn éo không thua gì con rắn nhỏ, vừa múa vừa nói, “Có đàn ông ngươi có thể tiếp cận, nhưng không vào được lòng hắn, dù sao đối với chúng ta mà nói như vậy đã đủ. Trong vòng ba thước, chính là thiên hạ của chúng ta, tiến vào được càng gần, phần thắng càng lớn. Ngươi phải nhớ kỹ, khi ở cùng với đàn ông, tuyệt đối không thể một lòng nghĩ giết chết hắn như nào, ngươi phải học cách hưởng thụ, hắn sung sướng, ngươi cũng vui vẻ. Chỉ chớp một khắc phát ra sát khí mới làm cho người khó lòng phòng bị, thậm chí trước khi giết hắn ngươi cần phải tự bắt mình thấy yêu thương hắn… Ta dạy cho ngươi là theo mệnh lệnh của Các chủ, không thì đã mặc kệ, nếu hắn chỉ muốn rèn ngươi thành công cụ thì lúc xưa đã đưa ngươi qua Sinh Tử Môn rồi.”

Đêm đó, Tô Họa cải trang nhanh chóng, thành nữ chia bài ở Ô Tào Lục Bác quán.

Giang hồ nhi nữ cũng không chấp tiểu tiết. Trên chiếu bạc nhiệt tình như lửa, như “Thị kiếm mỹ nhân luận” của lời nàng, dù đàn ông không quá ham gần nữ sắc lúc này cũng phải si mê đôi tay đang lay động xúc xắc kia.

Tô Họa đẹp ở dáng chứ không ở da. Nàng có thể một vẻ lạnh tanh, chỉ dựa vào một đôi cánh tay ngọc đưa lên cao liền bắt được ánh mắt đại đa số các ông. Phong tình đương nhiên càng rõ ràng càng tốt, Nhai Nhi dịch dung chen trong đám người, nhìn nàng một chân đạp trên bàn, bộ ngực sữa nửa lộ cùng cặp đùi sáng, trở thành ván bài tối thượng khiến người người sáng mắt mà xem.

Vừa định rời tay, có tiếng kêu hò nổi lên bốn phía. Ngũ Dương phó bang chủ đang ngồi nơi vạt váy của Tô Hoạ, lụa phất phơ vẽ lên mặt trêu chọc hắn, trên tóc đen đã điểm sợi bạc, giây phút này thật còn quan trọng hơn cái mạng. Hắn đỏ ngầu hai mắt, cắn chặt răng đến mức cơ cằm nổi cuộn.

Đánh bạc mười ván chín thua, nhưng hôm nay gặp hên, liên tục thắng bốn vòng. Vị phó bang chủ đắc ý bên sòng bạc, cười như chuông đánh, đợi ván bài tan, ôm lấy nhà cái chia bài, lấy xúc xắc ban nãy âm thầm nhét vào tay nàng.

Ngửi tóc mai nàng thoang thoảng mùi hoa sơn trà, bộ dáng vui vẻ, khoé miệng dương lên, “Đa tạ mỹ nhân giúp đỡ.”

Tô Họa không nói gì, đôi mắt ánh lên một tia sáng quét qua mặt hắn, lại chuyển sang mua vui chiếu bạc khác.

Chiêu cự tuyệt lại như mời gọi này đúng là không thừa, đợi đến canh tư ván bài tạm nghỉ, lúc Tô Họa rời Ô Tào Lục Bác quán, vị phó bang chủ đã đợi nàng ở ngã tư. Sau đó củi cháy lửa to, hắn cùng Tô Hoạ tiến vào phòng uyên ương.

Tô Họa nói, chỉ có lúc đàn ông chìm trong khoái lạc (dục tiên dục tử), mới có thể buông lỏng binh khí thả lỏng cảnh giác. Nếu như ngươi nắm chắc ngay khi hắn cởi bỏ áo ngươi lập tức có thể làm thịt hắn hãy thì hãy ra tay thật nhanh, không cần thiệt thòi. Nếu như không, chỉ có thể “Hắn sung sướng, ngươi cũng vui vẻ”, rồi đợi thời cơ xuống tay.

Với thân thủ Tô Họa, một khi tiếp cận được người rồi không cần phải vòng vo, nàng có thể dễ dàng đối phó phó bang chủ kia khinh bạc nàng, nhưng, từ từ chậm rãi, dường như muốn làm mẫu dạy người trên xà nhà xem.

Một Nhạc Nhai Nhi mười sáu tuổi, với chuyện nam nữ yêu đương không biết chút gì. Lời nói và việc làm Của Tô Hoạ từ đầu đều mẫu mực nên nó không hiểu rõ ràng, mãi đến khi Tô Hoạ bắn Thiên tàm ti ra từ chiếc nhẫn, chính thức máu me chém giết xong kéo màn che ra, nó mới ngẫm ra huyền diệu bên trong.

“Lúc hắn đụng vào người, sư phụ không ghê tởm sao?”

Tô Họa cười cười, “Quen rồi thì thôi.”

“Con vĩnh viễn sẽ không vì hoàn thành nhiệm vụ mà bán đứng thân thể mình đâu.” Nó quật cường nói, dù chưa biết tương lai thế nào vẫn luôn khẳng định.

Tô Họa “A”, biết Nhai Nhi khinh thường bài học này, cười lạnh một tiếng: “Đó là bởi vì ngươi chưa gặp phải tình huống muốn giết, lại giết không xong. Đợi đến lúc đó, ngươi tự nhiên sẽ hiểu lời ta hôm nay, không tin chúng ta chờ xem.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện