Sóng Nguyệt Vô Biên

Chương 48


trước sau

Hồ Bất Ngôn trông thấy nàng người đầy thương tích, nằm bên cạnh than thở: “Cô muốn đi bắt quái thú, sao không gọi ta một tiếng, ta cùng đi. Nhìn xem giờ thành như vậy, trong lòng lão Hồ thiệt không dễ chịu a. Tốt xấu ta không phải là tọa kỵ của cô sao, nửa điểm trách cũng không hết… Mà ta cảm thấy cô chắc cũng không cần ta lắm, tối qua có người khác cho cô cưỡi rồi hả? Ta nhớ kiểu dáng bộ y phục dạ hành cô đâu phải như này.” Cẩn thận nhìn một loạt, “Ai nha, còn có dệt kim hoạ tiết mây trời, là áo của nam mà!”

Nhai Nhi hấp hối nhìn hắn, “Huynh ngậm miệng lại được không?” 
Hồ Bất Ngôn cười gật đầu, một tay bưng kín miệng, dùng phúc ngữ hỏi: “Đánh một trận, đem xiêm y người ta mặc trở vô, chả lẽ là cởi ra hết rồi đánh hén?”

Nàng không thèm để ý đến một đầu ý tưởng xấu xa của lão hồ ly, quay đầu nhắm mắt.

Nhắm mắt rồi, trong lòng lập tức tất cả đều nghĩ tới hắn. Mới biết tương tư hại tương tư, thứ tình cảm này, thật sự là thứ độc dược lợi hại nhất trên đời. Trước kia thấy Tử Phủ Quân cao cao tại thượng không thể mạo phạm. Giờ không chỉ mạo phạm, còn bỏ độc, đương nhiên hậu quả rất nghiêm trọng, phải chịu trách nhiệm cuộc đời người ta rồi. Chỉ không nghĩ tới nam nhân như vậy khi lọt vào bẫy yêu lại có thể thân mật đáng yêu như thế, lúc hắn nhìn ngươi, cảm giác của ngươi đối với hắn không muốn xa rời, không cần nói ra, vẫn hiểu trong lòng lẫn nhau.

Nàng ghé vào trên đệm, trong lòng sinh một tia ngọt. Đêm hôm qua nàng còn cảm thấy sự tồn tại của mình còn không quan trọng, hôm nay đã suy nghĩ khác. Có người vướng bận, phải sống cho thật tốt mỗi một ngày, chờ mệnh số đi xong, không còn tiếc nuối.

“Không nói nữa, nhanh đi mua cho ta thuốc trị thương.” Nàng phất tay, “Chỉ sợ có người ở Trường Uyên mai phục ở hiệu thuốc, lấy phương thuốc nào không rõ ràng chút.”

Hồ Bất Ngôn nói được rồi, đứng dậy đi ra cửa, đi hai bước lại quay lại, ngồi gần xuống hỏi, “Hay muốn mua thứ giúp ích chỗ khác không? Tỷ như tiêu dao tán, khoái hoạt đan gì đó?”

Nhai Nhi ngẩng đầu, hung dữ trừng mắt nhìn hắn một cái, “Huynh chờ đó, chờ ta có thể xuống đất, đem khúc đuôi còn thừa lại chặt hết luôn.”

Hồ Bất Ngôn theo bản năng sờ sờ khúc đuôi, “Đừng vậy mà, ta cũng là vì tốt cho cô. Dù sao đi một chuyến, mua về để phòng bất cứ tình huống nào, lỡ sau có dùng …”

Nàng mở to mắt trợn trắng, “Nhanh đi!”

Hồ Bất Ngôn phát hoảng, không dám nhiều lời, lập tức xoay người đi khỏi. Nhai Nhi thấy hắn đi rồi, định chống người lên thay đồ, lại nghe thấy tiếng con hồ ly kia kinh hỉ: “Ai, các vị đã đến rồi?”

Nhai Nhi trong lòng căng thẳng, đoán là người của Ba Nguyệt lâu, nhưng vẫn đưa tay cầm lấy bội kiếm.

Thật tốt, ngay cửa vào quả thật xuất hiện Tô Họa, phía sau nàng còn có Si Mị cùng Võng Lượng.

Bọn họ hướng nàng hành lễ, đồng thanh kêu Lâu chủ. Nhìn bộ dáng nàng không cần hỏi đã biết là bị thương. Hai đại hộ pháp lập tức lui ra ngoài đóng cửa lại, đến cùng đều là người làm việc, so với lão Hồ Bất Ngôn có mắt hơn nhiều.

Tô Họa trên người lúc nào cũng có mang theo kim sang dược, biết Nhai Nhi sẽ không để Hồ Bất Ngôn bôi thuốc cho nàng, liền cởi áo giúp nàng chữa thương. Vết thương tuy rất đáng sợ, đáng mừng đã được khống chế kịp thời, muốn khép lại. Nàng đem thuốc bột đều đều rắc trên miệng vết thương, một mặt hỏi: “Sao lại bị thương thành như vậy? Là Tử Phủ Quân ra tay à?”

Có lẽ ở nàng ấy nghĩ, trên đời trừ Tử Phủ Quân, không có người có năng lực khiến nàng ăn đau đến vậy.

Nhai Nhi nói không phải, “Con ban đêm dò xét chỗ Nhạc Hải Triều luyện thú, bị cổ hầu của hắn phát hiện, dẫn ra ngoài thành đánh một trận.”

“Cổ hầu sao?” Tô Họa rất ngoài ý muốn, cầm tấm vải trắng sạch quấn quanh miệng vết thương của nàng lần nữa, lẩm bẩm nói, “Vân Phù địa giới, chỉ có người Đại thực luyện cổ. Cổ là tà môn ma đạo, người giang hồ trước nay khinh thường, Nhạc Hải Triều này cuối cùng muốn làm gì?”

Nhai Nhi nói: “Có lẽ để củng cố địa vị, cổ hầu kia rất khó đối phó, để giết nó khiến con tổn hại tám phần. Càng đáng sợ hơn là hắn còn có đòn sát thủ khác, hắn ở Thành Nam luyện người cổ dưỡng thú trong ruột, đêm qua con chính mắt thấy toàn bộ quá trình, thật sự là âm độc đến cực điểm.” Vừa nói vừa đau tê hít vào một hơi, “Chờ vết thương tốt hơn, phải nghĩ cách huỷ đi tòa lâu kia. Ma đạo như thế, không nên tồn tại trên đời.”

Tô Họa vâng, “Hai ngày này con dưỡng thương cho tốt, chuyện còn lại để chúng ta đi làm.”

Nàng ấy nói không nói hết, nhưng Nhai Nhi hiểu rõ ý nàng. Tô Họa đối với chi tiết đời nàng có lẽ có biết chút ít, chính bản thân tự nhiên cũng đề phòng nàng ấy một phần. Nếu như nàng ấy không đáng tin, đã sớm cùng các nguyên lão thủ hạ năm đó của Lan Chiến cùng nhau xuống Hoàng Tuyền. Mười mấy năm sư đồ, ngụy trang vài ba năm còn có thể, mười sáu năm… Không có người chờ được lâu như vậy, cũng không có một âm mưu có thể tính dài như vậy.

Nàng chậm rãi đều đặn khẩu khí, “Trường Uyên phủ còn lại một tên trưởng lão, hãy lệnh Si Mị hoá thành không đi, giải quyết hắn.”

Tô Họa rõ, giờ mới chú ý xiêm y của nàng, nhìn qua nhìn lại thật cảm thấy quen mắt, “Người của Tử Phủ so với chúng ta mau hơn một bước đuổi tới Thương Ngô thành, nghe nói đang ở mặt sau của Bao Long Tức tự, chắc Lâu chủ đã biết… Tối qua gặp Phủ quân à?”

Nhai Nhi thực muốn té, vì sao bọn họ đối với việc riêng của nàng đều hiếu kỳ như vậy. Nàng có chút lực bất tòng tâm, ai ai kêu một tiếng sư phụ, thật làm Tô Họa cả kinh, vị Lâu chủ này luôn ghét biểu lộ ra thần thái tiểu nữ nhi, lần này không biết do thân thể suy yếu hay là nguyên nhân khác, đến hai tiếng sư phụ cũng kêu ra ngoài triền miên như thế.

Tô Họa có chút xấu hổ, tự nhiên không nói nữa, qua quýt hai câu: “Rồi rồi… Ngươi nghỉ ngơi đi, ta tìm chưởng quầy thu xếp một chút.”

Nàng rời khỏi, từ cửa phòng đang muốn xuống lầu, nhìn thấy con hồ ly kia tự nhiên bày ra tư thế thập phần phô bày, dựa cửa lầu chặn đường. Tô Họa nhíu mày, rồi lượn lờ đi qua, cao thấp đánh giá hắn, “Hồ công tử bị trật thắt lưng sao? Trong khoảng thời gian này hầu hạ Lâu chủ, vất vả rồi.”

Hồ Bất Ngôn tự nghĩ bộ dáng mình thập phần phong lưu phóng khoáng, Tô Họa lão luyện trong chốn phong nguyệt, muốn trêu chọc nàng, xuất hết đạo hạnh. Kết quả hắn vất vả ảo nửa ngày, nàng còn nói hắn trật thắt lưng. Hắn thật tụt hứng, nhưng không thể phát tác, dù sao lòng rộng lượng của nam nhân rất là quan trọng, liền nhếch miệng cười nói: “Ta sao mà lại đi nói chuyện hầu hạ với Lâu chủ, rõ ràng chỉ là bằng hữu. Tô môn chủ đi đường mệt nhọc, so với ta vất vả nhiều. Lão Hồ ta trước nay cũng biết điều lắm… Ý, nàng không cần xuống lầu, ta đã thay các người làm xong rồi.”

Si Mị cùng Võng Lượng đều không có mặt, chắc là đi ra dò hỏi tình hình trong thành. Thời tiết nóng, nàng rút khăn lau mồ hôi nơi cần cổ, lộ ra nụ cười lười biếng, “Vậy đa tạ Hồ công tử .”

Hồ Bất Ngôn hắc hắc hai tiếng, “Mọi người đều là đồng môn, việc nhỏ này còn nói cảm ơn, khách khí rồi.” Dứt lời ân cần chỉ dẫn, “Ta đưa môn chủ nhận phòng, chúng ta đều ở 1 mình, ở gần chút, chiếu ứng cho nhau. Môn chủ mời xem, Lâu chủ ở cuối huyền tự đầu tiên, cách vách hoàng tự phòng đầu là của ta, phòng thứ hai là của môn chủ. Bên cạnh nữa, Si Mị cùng Võng Lượng ở phòng thứ ba, dù sao hai người bọn họ thật không minh bạch, ở cùng một chỗ cũng tiện.”

Tô Họa liếc mắt nhìn hắn, tính toán của gã hồ ly nàng còn không biết sao, mọi việc đều thuận lợi, đem hai nàng kẹp ở hai bên, đẹp muốn chết.

Nàng ôm ngực, bởi vì sinh ra cao gầy, khi nhìn Hồ Bất Ngôn mang thần thái một bộ bễ nghễ. Cặp cánh tay ngọc ôm trước ngực, mỏng manh liễu lăng bọc bộ ngực sữa, thật sinh động lột tả nổi bật vẻ đẹp của nàng, làm Hồ Bất Ngôn thầm nuốt nước miếng cái ực.

Nàng nói: “Hậu sinh, lão rất ưng làm hoàng đế phải không?”

Hồ Bất Ngôn mặt mũi dại ra, “Không, sao cô hỏi vậy?”

Nàng cao thâm mỉm cười, lúm đồng tiền trên má xinh đẹp như mật, “Làm hoàng đế thật tốt, tam cung Lục Viện vây quanh, lão muốn đi đâu thì có đó, không phải chính hợp ý lão sao?” Dứt lời lắc lắc lưng ong vào phòng.

Hồ Bất Ngôn ngây ở nơi đó, bắt đầu nghĩ nghiêm túc lời nói của nàng ấy. Thực ra làm hoàng đế rất tốt, Vân Phù đại lục này cũng có vài nước, vài ông vua, sau này có rảnh, phải mê hoặc chúng, thể nghiệm lại lời nói này.

Đêm qua Nhai Nhi gây án, cuối ngày hôm sau tạo thành chấn động trong Thương Ngô thành. Chủ yếu là tình trạng người chết rất thê thảm, người nhặt xác muốn nhét ruột hắn lại, nhưng do thời gian quá lâu, thi thể cứng ngắc, trời sắp sửa vào hạ, ruột bắt đầu lên men, trướng lên, căn bản không thể nhét lại vào khoang bụng. Người làm khâm liệm rất khổ sở, nâng quan tài xoay quanh, cuối cùng không có cách gì, chỉ liệm người trước, sau đó đem toàn bộ ruột ném vào. Lúc đem ruột từ trên cây trúc xuống, cảnh tượng cả đời khó quên. Ruột mỡ bị tan chảy, nhỏ giọt trên nền đất thấm ướt. Ruột rối như tóc bết, cùng mùi… Người có mặt đều ói sạch hết bữa ăn đã cách ngày.

Từng là Tịnh xá thư sinh tác phong thanh nhã, đầu hôm còn dõng dạc

tại nghị sự đường, không nghĩ tới sau nửa đêm trở thành như vậy. Không phải nói đã có thể bức chết Nhạc Nhận Dư, cũng có thể bức chết nghiệt chủng của hắn sao, kết quả ba vị trưởng lão bảy tám ngày ngắn ngủi chết sạch, thừa lại một vị đang run sợ như đao đặt trên cổ, bật cao ba thước chửi bậy: “Lúc trước bốn huynh đệ chúng ta liên thủ tiến cử hiền tài Nhạc Hải Triều hắn, giờ đây trong môn xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn núp trong vương bát xác không ra, sao đáng mặt chưởng môn!”

Trường Uyên loạn thành một đoàn, vị chưởng môn rồng tới viếng cũng không gặp kia, cuối cùng cũng lộ diện .

Chưởng môn một khi ra mặt, lòng người lập tức vực dậy. Trong thành tiếp tục điều tra, truy tìm hung thủ giết chết các vị trưởng vẫn là thứ yếu, trọng yếu nhất là tìm được người ban đêm xông vào Thành Nam. Trong mắt của Nhạc Hải Triều, ba mạng người kỳ thực còn không quan trọng bằng một cổ hầu.

Xuân hạ giao mùa ánh mặt trời luôn đặc biệt đẹp. Hai ngày sau vết thương của Nhai Nhi đã khép lại hơn phân nửa, tuy chưa tháo lớp băng vải, đã cảm nhận sâu sắc nỗi đau hoàn toàn biến mất. Nàng ngồi ở trên Họa lâu, chọn chỗ gần cửa sổ để quan sát. Tính toán Nhạc Hải Triều sẽ đi qua bên dưới, một tay khoát lên trên lan can, trong tay đùa nghịch trang đao, chờ trong niềm dạt dào vui vẻ.

Con ngựa cao to đốc đốc đi đến, từ nơi này nhìn lại, mọi vật trên đường không sót thứ gì. Người tới phía dưới, Nhai Nhi thay đổi tư thế, một tay đè dây, nhìn qua rất có cảm giác mảnh mai xinh đẹp.

Người luyện võ thói quen tai mắt quan sát tám phương. Trên phố quen thuộc, nơi nào có cửa ngầm, nơi nào bỏ thêm rượu, hắn đều hiểu rõ. Bởi vậy tại chỗ cao trống trải kia xuất hiện phong cảnh xinh đẹp như vậy, tự nhiên lọt ngay vào đáy mắt hắn.

Trên trời nắng chiếu, rường cột chạm trổ, có cô nương mặc phi y ngồi sát đường. Màu đỏ giao sa bao trùm nửa gương mặt nàng, kim châu trên giao sa càng tăng vẻ đẹp, như đáy mắt lưu quang, như cơn gió tháng năm, nhìn rất kiều diễm, lại đầy gai góc.

Hắn ghìm chặt cương ngựa, cũng không đáp, chỉ nghỉ chân nhìn lên.

Nhai Nhi thăm dò một điểm, nắm chặt tay vịn.

Nghe nói, Nhạc Hải Triều cùng phụ thân nàng bề ngoài có chút giống nhau. Nàng chưa thấy qua hình dáng cha, nhưng từng nghe qua nhiều lời của người kể chuyện, Trường Uyên thiếu chủ khí độ hoành nhã, ngũ quan tuấn mỹ, bằng không cũng không thể cưới được Vân Phù đệ nhất mỹ nhân. Nàng cẩn thận xem kỹ người vốn là họ hàng bây giờ thành thù sâu như biển này. Luận diện mạo, Nhạc Hải Triều quả thật không tệ, người tuổi trung niên, mặt mày như cũ còn sót lại một tia thanh quý. Nhưng người tâm thuật bất chính, ánh mắt mơ hồ, khóe môi nghiêng lệch, mặc dù hắn chính diện nhìn ngươi, cũng có chút ý tứ muốn đánh lén. Tướng mạo như vậy, nếu không cẩn thận phân tích, cũng có thể lừa dối gọi là hiệp khách. Nhưng mà hàng năm cùng cổ làm bạn, không thấy ánh sáng mặt trời, sắc mặt của hắn đã bắt đầu hoá xanh xao. Phảng phất trong thân thể dưỡng một con quái thú ăn người, tùy thời khả năng xé da mà ra, hoành hành khắp nơi. 

Hai bên nhìn nhau, trong mắt nàng ý cười trong suốt, Nhạc Hải Triều cuối cùng lên tiếng, “Các hạ là Ba Nguyệt lâu chủ?”

Thương Ngô thành đã sớm tăng mạnh giới nghiêm, khi Tô Họa cùng Si Mị Võng Lượng vào thành, đúng lúc sau khi nàng giết tịnh xá thư sinh cùng cổ hầu. Như vậy chó ngáp phải ruồi, người giang hồ bình thường phân không rõ nàng cùng Tô Họa, chỉ cần hai người không xuất hiện cùng lúc, Ba Nguyệt lâu có khả năng dính líu việc này.

Nhai Nhi thừa nhận, tiếng nói nhẹ nhàng, không hề bất kính, “Tôn giá là Trường Uyên Nhạc chưởng môn?”

Cùng tồn tại trong chốn giang hồ, thị phi hắc bạch có chút giới hạn. Xét mặt võ công, kỷ luật, lực lượng, dù Ba Nguyệt lâu danh tiếng không tốt đẹp, là môn phái lấy giết người làm nghiệp, ở trong chốn võ lâm cũng chiếm một góc không nhỏ.

Người ngồi trên ngựa chắp tay: “Tại hạ Nhạc Hải Triều, hạnh ngộ.”

Trên ban công Lâu thể ghế dựa gấp khúc như vai mỹ nhân, giai nhân kia dựa vai mà ngồi yêu nhiêu rất thân thiện, “Ta với chưởng môn cùng họ Nhạc, mới gặp đã có cảm giác quen thuộc. Nhạc chưởng môn sao không lên lầu ngồi một lát, ta mời chưởng môn uống trà.”

Ngữ điệu mềm mại mang theo chút vui vẻ, thực như bóng hồng câu hồn trong bóng đêm, nếu định lực không đủ, chỉ sợ thật muốn rơi vào. Nhạc Hải Triều dù sao cũng là người từng trải, hắn khéo léo cười từ chối, “Trà của Nhạc lâu chủ, đâu dễ ai cũng có thể uống? Lâu chủ đến Thương Ngô châu, không biết có việc gì?”

Trên lầu tiểu cô nương bộ dáng xinh đẹp, ngây thơ, “Có người nhờ vả một việc nhỏ, vừa đúng ngang qua Thương Ngô thành, ta vào khách điếm nghỉ chân một chút. Nhạc chưởng môn muốn uống trà của ta, cũng không phải khó, Thương Ngô thành lớn như vậy, luôn có chỗ để Ba Nguyệt lâu giúp được việc, chưởng môn không ngại cẩn thận nghĩ lại sao?”

Nhạc Hải Triều hơi có ý giễu cợt dắt nơi khóe miệng, “Ý tốt của Lâu chủ, Nhạc mỗ nhớ kỹ, có việc cần nhất định đến quấy rầy.”

Ngắn gọn vài câu đối thoại, hắn chắp tay không qua, quả là người cẩn thận. Si Mị ở một bên nhỏ giọng hỏi: “Nếu hắn thật sự dám đi lên, Lâu chủ tính toán như thế nào?”

Nhai Nhi nói: “Giết hắn. Đáng tiếc hắn cảnh giác quá mạnh mẽ, người như thế đầy người nhược điểm, chỉ có cách xa chốn nguy hiểm, mới sống được lâu.”

“Nếu hắn tới cửa ủy thác làm việc, chúng ta có thể bắt ba ba trong rọ rồi. Có thể hắn tuyệt không có ý này, dù sao ngũ đại môn phái ít ngày nữa sẽ hội tụ Thương Ngô thành, một khi nhân thủ đủ dùng, hắn sẽ không còn sợ.” Võng Lượng nhìn nàng một cái, “Lâu chủ tiếp theo tính toán thế nào?”

Kế hoạch Nhai Nhi không phức tạp, mục đích chính tại Thương Ngô là diệt trừ Nhạc Hải Triều, tuyệt không bởi vì lòng báo thù ngày xưa mà gấp gáp. Nàng đến bây giờ vẫn tuân thủ tín điều năm đó, ăn nhiều thì nhai không kỹ, đã quyết thì cứ vậy mà làm. Sát thủ gấp gáp là tối kỵ, chỉ cầu ổn không cầu mau, muốn mau, đường cách quỷ môn quan liền không xa.

“Giống như khi ở Yên Vũ Châu, để Tô môn chủ giả trang thành ta, hấp dẫn chú ý của Nhạc Hải Triều, ta từ một nơi bí mật gần đó tùy cơ ứng biến.”

Si Mị lại lo lắng trùng trùng, “Có thể sao? Trường Uyên dù gì vẫn là việc nhỏ, quan trọng hơn là người của Tử Phủ cũng đã đuổi tới.”

“Tử Phủ à…” Nàng như ở trong mộng mới tỉnh a một tiếng, “Tử Phủ Quân vốn là người nói đạo lý, giang hồ ân oán cùng hắn không quan hệ, hắn sẽ không nhúng tay.”

Ở góc đường Bất Thông cùng Tấn Thừa đã ôm quyền đầy sát khí thật lâu, muốn truy bắt người ngay tại đó, chỉ cần một bước là có thể bắt lấy, chỉ là không rõ vì sao Tiên quân còn không hạ lệnh.

“Chủ thượng…” Bất Thông buồn bực không thôi, “Thuộc hạ hiện tại muốn đi.”

Tử Phủ Quân hờ hững nhìn hắn một cái, “Đi đâu?”

Bất Thông nghẹn giọng, nói quanh co: “Đó không phải là… Yêu nữ kia…” Thấy hắn rét lạnh nhìn chăm chú, âm điệu dần dần nhỏ.

Đại tư mệnh đã nhận mệnh, hắn chán nản, nghiêm mặt như bề trên nói: “Trong Thương Ngô thành khắp nơi có cổ độc, Trường Uyên chưởng môn là người khởi xướng, hắn đáng chết. Chuyện giang hồ để người giang hồ giải quyết, chúng ta là người ngoài không tiện tham dự. Cho nên tạm thời không bắt Nhạc Nhai Nhi, chờ cô ta giải quyết xong Nhạc Hải Triều, ta chờ phía sau hoàng tước, như thế ai cũng hoan hỉ.”

Bất thông cùng Tấn Thừa hai mặt nhìn nhau, không rõ đại tư mệnh lúc nào cũng gấp gáp, giờ tự nhiên trở nên buông lỏng.

Tử Phủ Quân có lẽ cảm thấy rất dễ chịu trong lòng, hắn mắt nhắm mi buông lỏng, quay đầu nhìn cảnh phồn vinh kia, tán thành: “Bổn quân vốn là người nói đạo lý mà!”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện