Tác giả: Lạc Nguyệt Thiển
Edit + Beta: Phô Mai Chi
9.
BẠN
Đến tám giờ tối, cơn giận bỏ nhà ra đi của Quý Nghiễn cuối cùng cũng kết thúc.
Cậu đưa Hướng Dương về nhà trước rồi mới ấn chuông cửa nhà mình.
Lúc chạy vọt ra ngoài cậu quá vội, không kịp mang chìa khóa theo.
Người mở cửa cho cậu là Lâm Nguyệt Cầm.
Nhìn thấy Quý Nghiễn, khuôn mặt bà không tỏ vẻ lo lắng chút nào mà trái lại, dường như bà đã đoán trước được con trai mình không còn nơi nào để đi, nói với giọng điệu chua ngoa: "Cũng biết đường về ăn cơm đấy à."
Mặc dù Quý Nghiễn đã chuẩn bị tâm lí sẵn sàng nhưng vẫn không khỏi đau lòng.
Nhưng rất nhanh sau đó cậu đã thông suốt rằng bản thân mình đã quyết định không mong đợi gì vào bố mẹ nữa, vì bây giờ cậu còn nhỏ, không thể không phụ thuộc mà chỉ có thể nghe lời bố mẹ, đợi cậu lớn lên rồi...
Quý Nghiễn không nghĩ nhiều nữa, cũng không đáp lại Lâm Nguyệt Cầm, tự cởi giày tháo tất rồi đi vào phòng khách.
Cũng may Lâm Nguyệt Cầm không cằn nhằn tiếp nữa, thấy bóng dáng Quý Nghiễn chỉ nói: "Vào ăn cơm nhanh lên."
Cuộc chiến tranh lạnh giữa hai mẹ con tưởng chừng đã kết thúc nhưng có vẻ vẫn chưa chấm dứt hẳn, bầu không khí trong nhà không tự nhiên chút nào.
Quý Thu Viễn ăn no xong từ trước và giờ đang ngồi trong phòng khách xem tivi.
Dù ông biết đã xảy ra chuyện gì từ lời của Lâm Nguyệt Cầm nhưng không hề muốn quan tâm.
Đối với ông, đây chỉ là trận cãi nhau cỏn con giữa hai mẹ con, qua rồi thì thôi, không có gì to tát cả.
Về hành động bỏ nhà đi vì giận dỗi của Quý Nghiễn, ông cũng xem như chẳng có vấn đề gì sất, con trai mà, hơi ngang bướng cũng là chuyện bình thường.
Nhưng có lẽ bầu không khí trong nhà quá nghiêm trọng nên Quý Thu Viễn tăng âm lượng tivi lên một chút, cứ như làm vậy là có thể che giấu được toàn bộ sự mất tự nhiên.
Hôm sau, Quý Nghiễn vẫn chuẩn bị đi học từ sớm.
Cậu không có ý định từ bỏ việc đưa đón Hướng Dương đến trường chỉ vì bị mẹ mắng, giáo viên khen cậu cũng đồng nghĩa với việc giáo viên cho rằng chuyện cậu làm là đúng.
Quý Nghiễn vẫn nghĩ bản thân mình không làm gì sai, bây giờ cậu cũng không trông chờ vào việc mẹ có thể thông cảm cho mình nữa.
Mà Lâm Nguyệt Cầm thấy cậu dậy sớm cũng không nói gì, vẫn chuẩn bị bữa sáng như thường lệ.
Mãi cho đến khi Quý Nghiễn ra ngoài, hai mẹ con vẫn im lặng.
Bảy rưỡi sáng, Quý Thu Viễn cũng rời nhà đi làm.
Lâm Nguyệt Cầm rửa bát đ ĩa rồi quét qua nhà một chút, thu dọn nhà cửa một lúc đã hơn chín giờ.
Bà thay quần áo định ra ngoài mua thức ăn nhưng vừa chuẩn bị đóng cửa thì thấy cửa nhà đối diện mở ra.
Lý Lệ Liên mặc một chiếc váy ôm dáng dài, không lộ rõ bụng dưới nhưng vẫn có thể thấy được dấu hiệu hơi béo lên, đôi má bầu hơn một chút.
Bà khách sáo chào hỏi Lâm Nguyệt Cầm: "Chị Lâm, không biết chị có rảnh không, em tìm chị có chút chuyện..."
Kĩ năng xã giao của Lâm Nguyệt Cầm rất tốt, mỉm cười với bà: "Có gì đâu, định ra ngoài mua thức ăn thôi mà.
Không sao, vào ngồi đi."
Hai người phụ nữ ngồi trên sofa buôn chuyện nhà cửa trong phòng khách.
Lý Lệ Liên biết lúc này không có ai ở nhà nên mới cố ý chọn giờ này để tới, nếu có người khác ở đây thì có lẽ bà sẽ cảm thấy xấu hổ, bây giờ là thời điểm thích hợp để nói: "Xin lỗi chị Lâm nhé, thật ra em đã nhờ Quý Nghiễn nhà chị đưa đón Hướng Dương giúp, chị đừng trách thằng bé..."
Đối diện với một người phụ nữ đang mang thai, Lâm Nguyệt Cầm vẫn duy trì nụ cười trên môi.
Sao bà lại không biết Lý Lệ Liên cố tình tránh mặt mình để tìm con trai mình chứ, thế nên bà càng tức giận hơn khi Quý Nghiễn không nói chuyện này cho mình, bản thân hoàn toàn không hề hay biết gì.
Mặc dù thông cảm cho hoàn cảnh của Hướng Dương nhưng dẫu sao con trai mình vẫn quan trọng, nhà nào đáng thương thì cũng là chuyện của nhà người ta, nếu Quý Nghiễn thường xuyên đi cùng Hướng Dương, trễ nải việc học thì phải làm sao đây.
Phụ huynh đều hi vọng con cái có thể kết bạn tốt và tránh xa bạn xấu.
Hướng Dương không phải không tốt những cũng chẳng phải người bình thường, nếu Quý Nghiễn ở cùng Hướng Dương quá thường xuyên, bà lo rằng con trai mình sẽ bị đồn đại chuyện gì đó kì quái.
Chỉ là bây giờ có nói gì cũng đã muộn, giáo viên đã gọi điện riêng để khen ngợi, bà còn có thể làm gì nữa đây.
Nhưng bà không thể nổi đóa với Lý Lệ Liên.
Không phải bà không muốn giận nhưng là hàng xóm, ngày nào cũng phải gặp nhau, phá hỏng mối quan hệ cũng rất khó coi, hơn nữa Lý Lệ Liên mang thai chưa đầy ba tháng, nếu bị kích động sẽ không tốt nên bà chỉ có thể nuốt cục tức này xuống, nhìn Lý Lệ Liên kể khổ với mình.
Đầu tiên Lý Lệ Liên nói nuôi Hướng Dương rất vất vả, sau đó nói tuổi đã lớn nên khó khăn lắm mới có được cái thai này.
Cùng là phụ nữ, Lâm Nguyệt Cầm rất dễ xúc động.
Bà cũng không hẳn là người lòng dạ sắt đá, sau một hồi nói chuyện, bà đã bị thuyết phục bởi lời nói nhẹ nhàng của Lý Lệ Liên và đồng ý cho Quý Nghiễn tiếp tục đưa đón Hướng Dương đi học.
Tuy Lâm Nguyệt Cầm đã đồng ý nhưng bà không hề có ý định xin lỗi Quý Nghiễn một chút nào.
Sau khi chuyện này được lan truyền trong làng, ai đi ngoài đường thấy Lâm Nguyệt Cầm cũng khen Quý Nghiễn là đứa trẻ ngoan, bà sẽ mỉm cười gật đầu như thể rất tự hào về con trai mình; nhưng sau khi về nhà, những lời khen bà dành cho con mình vô cùng keo kiệt, coi như làm tốt là lẽ đương nhiên, làm không tốt sẽ bị ăn mắng.
Tất nhiên Quý Nghiễn không biết chuyện này nhưng kể cả có biết thì ở độ tuổi này, cậu vẫn cảm thấy bố mẹ bất công với mình mà thôi.
Trên chặng đường trưởng thành, có lẽ ai cũng từng trải qua giai đoạn Thất vọng về bố mẹ và coi trọng bạn bè hơn gia đình mình, Quý Nghiễn cũng vậy.
Đặc biệt là sau khi Quý Nghiễn được các giáo viên trong trường tuyên dương, đã có rất nhiều bạn chủ động bắt chuyện với cậu và trong hoàn cảnh ấy, dường như cậu đã nhận được sự đồng cảm.
Quý Nghiễn bắt đầu cố tình phớt lờ cảm nhận của bố mẹ mình, định coi bọn họ như những người xa lạ, chỉ để những lời không hài lòng và càm ràm của bố mẹ thoáng qua tai, không để tâm hay đáp lại.
Cậu vẫn là cậu bé ngoan trong mắt mọi người, chỉ riêng mình cậu biết sự ngoan ngoãn ấy chỉ là giả tạo.
Cậu cũng không hẳn là hư, chỉ là không muốn chuyện gì cũng bị ảnh hưởng bởi tư tưởng của bố mẹ.
Kể từ lúc ở cạnh nhau tối đó, cậu bắt đầu thật lòng chấp nhận Hướng Dương.
Con người nhận được sự đồng cảm hiển nhiên sẽ có sự đòi hỏi.
Trên đường đến trường lẫn về nhà, Hướng Dương¬ vẫn im lặng, ánh mắt luôn hướng về nơi vô định nhưng Quý Nghiễn lại sẵn lòng nói với hắn nhiều hơn nữa.
Bởi vì cậu cảm thấy Hướng Dương đang lắng nghe, chỉ là không biết phải bày tỏ những cảm nhận từ tận đáy lòng mình như thế nào mà thôi.
Ở trường có hai tiết đọc sách mỗi tuần, có thể đến thư viện đọc sách, nhằm khuyến khích học sinh đọc các thể loại sách ngoài giờ lên lớp và trau dồi niềm yêu thích đọc sách.
Học sinh không thích đọc sách đương nhiên sẽ không đi tìm sách đọc mà ngủ gục trên bàn hoặc chuyền những mẩu giấy nhỏ để trò chuyện, nhưng Quý Nghiễn lại đến chỗ kệ sách về thể loại y học ít ai chú ý tới, tìm kiếm tài liệu về hội chứng tự kỉ.
Nhà Quý Nghiễn không có máy tính vì bố mẹ cậu cũng không học hành gì nhiều nên