Tác giả: Lạc Nguyệt Thiển
Edit + Beta: Phô Mai Chi
18.
YÊU SỚM
Sau kì nghỉ hè, Quý Nghiễn đã lên lớp 7.
Trong kì nghỉ này, ngoài việc gia đình Hướng Dương có thêm một em bé thì còn một chuyện nữa xảy ra trong khu chung cư.
Chuyện hàng xóm của bọn họ, Tiểu Bội, qua lại với anh khóa trên cùng trường đã bị bố mẹ nhỏ phát hiện.
Quý Nghiễn từng thấy hai người họ một lần ở sân thể dục cùng Hướng Dương, sau đó thì không để ý lắm.
Nhưng chắc vì đi học mới có thể gặp nhau hàng ngày, vừa được nghỉ cả hai không có cơ hội gặp nhau nên hơi khó kìm nổi.
Nhất là thành tích của Tiểu Bội rất tốt, điểm số được bố mẹ theo dõi sát sao, để thi được vào một trường cấp ba tốt, nhỏ được sắp xếp đi học thêm trong kì nghỉ hè, gần như không có thời gian ra ngoài chơi.
Tuy có điện thoại bố mẹ cho nhưng nhỏ luôn bị người nhà theo dõi, không dám nói chuyện điện thoại với người khác quá lâu, cứ nơm nớp lo sợ yêu đương bị phát hiện.
Ban đầu đàn anh chủ động đến nhà Tiểu Bội, lén lút không dám làm rộn, dù Tiểu Bội căng thẳng và sợ hãi nhưng còn vui hơn cả.
Lứa tuổi học sinh mới nếm hương vị tình yêu sẽ luôn bốc đồng không màng đến bản thân, chỉ sau vài lần, cả hai càng ngày càng lớn mật, số lần gặp nhau ngày càng nhiều.
Sau đó nơi họ gặp nhau đã được thay đổi từ nhà sang gần lớp học thêm, nghĩ rằng thế này thì sẽ không bị hát hiện.
Nhưng không biết giáo viên hay học sinh nhiều chuyện nào ở lớp học thêm nhìn thấy liền mách bố mẹ Tiểu Bội.
Mọi chuyện cứ bùng phát như vậy.
Mẹ Tiểu Bội vừa nghe thấy con gái mình yêu đương đã nổi trận lôi đình, không hỏi rõ đầu đuôi mọi chuyện ra sao đã lập tức tra hỏi con gái: "Thằng đấy học lớp nào? Tên là gì? Tao phải nói cho bố mẹ nó mới được."
Cha mẹ đều lo lắng cho con cái mà nhất là con gái, ở một nơi khép kín và bảo thủ như thế này, thanh danh thực sự rất quan trọng, luôn sợ con gái mình bị thằng hư đốn nào đó lừa đi mất, dính đến lời ra tiếng vào.
Tiểu Bội nhất quyết không chịu nói, thứ nhất là nhỏ thấy sự việc không nghiêm trọng đến mức ấy, không nhất thiết làm đàn anh cũng bị mắng; thứ hai là thực sự nhỏ và đàn anh chưa làm bất cứ gì ngoại trừ nắm tay.
Tiểu Bội vừa khóc vừa nói: "Mẹ, bọn con có gì đâu, mẹ đừng làm thế..."
Mẹ Tiểu Bội tưởng con gái đang cố bảo vệ thằng học sinh kia nên càng tức giận hơn: "Mày nghĩ mày nói hai đứa chúng mày không có gì thì người ta sẽ tin à? Bây giờ cả làng đã biết hết rồi, truyền khắp nơi rồi, mày bảo mẹ ra ngoài phải giải thích thế nào đây hả.
Nếu như không có người nói cho tao thì bọn mày còn muốn giấu tao bao lâu nữa --"
Những người sống ở vùng nông thôn rõ ràng là có trình độ học vấn thấp.
Vì hồi xưa nhà nghèo không thể nào đi học được nên sau khi kết hôn và sinh con, mẹ Tiểu Bội đã đặt toàn bộ hi vọng của mình vào đứa con gái.
Từ nhỏ bà đã bị coi thường chỉ vì là con gái, tuy không có quan niệm trọng nam khinh nữ nhưng vẫn còn vài tập tính của xã hội cũ, rất sợ người khác nói này nói nọ.
Thành tích tốt của Tiểu Bội luôn khiến bà cảm thấy tự hào, vì vậy một khi điều này xảy ra, bà càng không thể chấp nhận nổi.
Song Tiểu Bội lại không hiểu mẹ mình đang nghĩ gì, nhỏ chỉ biết từ bé đến lớn, mẹ mình rất để ý đến những gì người khác nói, Tiểu Bội vẫn luôn là một cô gái ngoan, giữa hai mẹ con chưa từng xảy ra xung đột như thế này, nhưng hôm nay nhỏ thực sự không chịu nổi nữa: "Người ta nói gì thì làm sao? Tại sao mẹ cứ quan tâm người khác nghĩ gì thế?"
Mẹ Tiểu Bội nổi giận trước thái độ bất hợp tác của con gái mình, sở dĩ bà để ý đến ánh mắt của người khác như vậy chính là vì trước đây bà đã từng bị phân biệt đối xử, biết cảm giác ấy cũng chẳng dễ chịu gì cho cam nhưng bà đã luôn nghĩ cho con gái mình.
Song là một người mẹ, sao bà có thể nói chuyện này được, chỉ nhất quyết nói: "Mày nói nhanh cho tao thằng kia là ai, không thì tao sẽ hỏi giáo viên mày."
"Mẹ--" Tiểu Bội gào lên, "Con chỉ thích anh ấy thôi, chẳng làm gì sai hết..."
Mẹ Tiểu Bội cũng không nhượng bộ: "Mày cái tuổi này không được thích."
Câu nói này đã trở thành ngòi nổ cho cuộc cãi vã giữa hai mẹ con, tình cảm mẹ con vẫn luôn tốt đẹp đã xuất hiện vết nứt.
Tiểu Bội bắt đầu chiến tranh lạnh với mẹ, thậm chí còn không chịu ăn đồ ăn bà làm.
Mẹ của Tiểu Bội cũng không chịu thua kém, bắt đầu theo dõi sát sao, bám sát từng hành động của con gái hòng cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ giữa nhỏ và cậu học sinh kia.
Quý Nghiễn biết chuyện này tất cả là do người mẹ thích tám chuyện khắp nơi của mình.
Chuyện này giống y sì những gì mẹ Tiểu Bội nói, đã lan truyền khắp toàn bộ khu chung cư, ngay cả chuyện Tiểu Bội chiến tranh lạnh với mẹ mình, ai nấy đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Tuy không thân với Tiểu Bội nhưng Quý Nghiễn cũng không nghĩ nhỏ là người bốc đồng.
Cậu rất muốn nói đỡ một câu cho Tiểu Bội nhưng nói vậy thì có ích gì đâu, nhất định Lâm Nguyệt Cầm sẽ phản bác lại không thương tiếc, giống như trước kia bà chẳng hề lắng nghe cậu vậy.
Đúng lúc này, Lâm Nguyệt Cầm chuyển đề tài, nhìn con trai mình chằm chặp: "Ở trường mày không thân với bạn nữ nào đúng không."
"Mẹ, mẹ nói gì đấy." Quý Nghiễn thấy ánh mắt của bà là biết ngay bà đang nghĩ gì, "Cả đến trường lẫn về nhà con chỉ đi cùng Hướng Dương thôi mà?"
"Cũng đúng." Lo lắng con cái yêu sớm gần như là quá trình mà cha mẹ nào cũng phải trải qua, nhưng giọng điệu Lâm Nguyệt Cầm chẳng hề thờ ơ chút nào: "Bây giờ mày chỉ cần học hành chăm chỉ là được, đừng bắt chước người ta yêu đương nhăng nhít, lơ là học tập.
Đến lúc lên đại học rồi thì mày có yêu đương gì thì mẹ cũng không quan tâm."
Lần nào nghe câu này Quý Nghiễn cũng cảm thấy câm nín.
Thành tích của cậu không quá tốt cũng không quá kém, thậm chí còn không có động lực để tiến bộ hơn vì không biết mục đích của việc học rốt cuộc là gì, thi đỗ cấp ba, thi đỗ đại học, rồi sao nữa?
Quý Nghiễn vẫn không nhịn được hỏi: "Rốt cuộc lên đại học có gì hay vậy?"
Lâm Nguyệt Cầm đáp lời chẳng cần suy nghĩ: "Lên đại học sẽ tìm được công việc tốt."
Quý Nghiễn hỏi tiếp: "Rồi sao nữa?"
Lâm Nguyệt Cầm liếc cậu một cái đầy khó hiểu: "Sao trăng cái gì, cứ thế thôi.
Có công việc tốt sẽ tìm được người yêu tốt, kết hôn sinh con sớm một chút, thời buổi này bằng cấp rất quan trọng, không có bằng cấp không có công việc tốt thì chẳng có đứa con gái nào cần mày cả."
Nói cho cùng, thực ra mẹ cậu cũng không trả lời được câu hỏi này, bà chỉ vâng theo quan niệm của những