Tác giả: Lạc Nguyệt Thiển
Edit + Beta: Phô Mai Chi
33.
LỜI HỨA
Kết quả hôm đó Quý Nghiễn vẫn khóc như mưa.
Cậu ôm hai con dực long một to một nhỏ vào lòng, không dám mạnh tay mà sờ vô cùng trân trọng, trước khi về nhà còn cất vào hộp vì sợ đè nát mất.
Quý Nghiễn nghĩ mình phải mua một chiếc hộp mica trưng bày mô hình để chúng vào trong rồi đặt trên giá sách ngắm nghía hàng ngày.
Đây là món đồ đầu tiên Hướng Dương làm cho cậu, cậu sẽ trân quý cả đời.
Mà hai con dực long to và nhỏ tên Nghiễn Long này đã nhận được vô số phản ứng tích cực trên mạng.
Ban đầu có rất nhiều người chuyển tiếp, nhấn thích và bình luận rằng tác phẩm rất đẹp và xuất sắc, còn có người hỏi thăm cái này làm kiểu gì? Có thể đăng các bước hướng dẫn lên được không?
Dù tài khoản là của Hướng Dương nhưng thực tế người quản lí nó lại là Quý Nghiễn.
Trừ đăng ảnh ra thì Quý Nghiễn rất hiếm khi trả lời lại, chủ yếu là trả lời lại tốn quá nhiều thời gian, bây giờ cậu đã học lớp 12, sắp xếp kế hoạch học tập cho bản thân kín mít, thậm chí thời gian qua chơi cùng Hướng Dương cũng ít đi hẳn.
Cậu không muốn lãng phí thời gian vào những chuyện ngoài Hướng Dương ra.
Tuy Quý Nghiễn cũng cảm thấy để Hướng Dương làm các bước hướng dẫn cũng là ý kiến hay, có lẽ có thể thu hút được nhiều người theo dõi hắn hơn chút đỉnh, khiến nhiều người nhìn thấy hơn nữa, nhưng bây giờ cậu thực sự lực bất tòng tâm.
Không còn cách nào khác, cậu chỉ có thể mặc kệ những bình luận đó.
Bức ảnh chụp tác phẩm này cũng chỉ hot được hai ngày rồi nhanh chóng chìm vào quên lãng.
Trong một năm này, Quý Nghiễn đã chụp gần như hết tất cả các tác phẩm, chụp đi chụp lại những thứ như nhau cũng chẳng có gì thú vị nữa.
Mà kĩ năng gấp giấy của Hướng Dương bây giờ dường như đã tiến thêm một bước, hắn đã có thể tự sáng tạo một cách độc lập và tiến một bước tới cột mốc mới trong cuộc đời nên sẽ không quay lại làm những món gấp giấy đơn giản ấy nữa.
Sau khi gấp xong dực long, có vẻ hắn còn muốn làm những thứ khác nữa, Quý Nghiễn có thể nhìn ra hắn vô cùng hào hứng và mang khát khao sáng tác mãnh liệt.
Hướng Dương sống trong thế giới của bản thân, tự mình khen mình, dù không có người xem thưởng thức hay không một ai khích lệ cũng chẳng đoái hoài.
Hắn chỉ đơn giản là tận hưởng quá trình gấp giấy, không hề có mục đích nào khác.
Vì duy chỉ có vậy nên hắn mới có thể tìm thú vui theo cách của riêng mình, càng thấy thú vị thì càng có động lực để tiếp tục làm.
Hướng Dương không bị thế giới bên ngoài quấy rầy, vì vậy sẽ không ai thất vọng về hắn và cũng sẽ chẳng người nào mong đợi ở hắn quá nhiều.
Dường như Quý Nghiễn đã nhìn thấy đặc điểm bàng quan nào đó ở hắn, điều mà những người hiện đại coi trọng vật chất và có quá nhiều suy nghĩ rối rắm rất khó làm được chính là chỉ tập trung vào cùng một mục tiêu.
Mặc dù Quý Nghiễn vẫn luôn dạy Hướng Dương nhưng những thứ hắn tặng lại cậu còn nhiều hơn.
Quý Nghiễn là người ủng hộ duy nhất của hắn và không yêu cầu sau này Hướng Dương nhất định phải như thế nào.
Cậu chỉ hi vọng Hướng Dương có thể vui vẻ, có thể luôn duy trì sự thuần khiết thế này, mãi mãi không cần thay đổi.
Vì vậy cậu sẵn sàng nỗ lực nhiều hơn nữa, bao gồm cả phần của Hướng Dương.
Chỉ là tác phẩm origami Hướng Dương muốn làm tiếp không thể hoàn thành trong một thời gian ngắn, có vẻ hắn dự định dành thời gian khoảng một năm để hoàn thiện một tác phẩm khác mình sáng tác nên tài khoản [Bé đáng yêu nhà bên] bỏ không một thời gian, không đăng ảnh mới nữa, số lượng fan giảm mạnh khủng khiếp đến mức gần như chẳng ai quan tâm nữa.
Quý Nghiễn cũng tạm thời không quan tâm đến tài khoản đó nữa, tranh thủ khoảng thời gian ít ỏi ở bên Hướng Dương quan trọng hơn nhiều.
Ngày thi cuối kì sắp đến gần, thời gian đang đếm ngược từng ngày.
Quý Nghiễn nhìn số ngày đếm ngược viết trên bảng đen từ ba chữ số thành hai chữ số, học sinh lớp 12 nào cũng cảm thấy áp lực, bầu không khí căng thẳng vô cùng tận, thần kinh ai nấy đều căng như dây đàn.
Quý Nghiễn tạm thời không nghĩ ngợi về chuyện sau khi lên đại học, cậu tốt nghiệp và sau đó lại đón một kì thi quan trọng nhất trong cuộc đời.
Với tâm lí bình tĩnh, cậu điền đáp án một cách thong thả.
Nỗ lực trong suốt hai năm qua của cậu cuối cùng cũng có kết quả, điểm số đã lọt top 10 của lớp.
Khi càng tiến lên một bậc thì muốn tiến bộ càng khó khăn hơn, công sức bỏ ra gần như gấp đôi so với trước kia nhưng hiệu quả lại không quá rõ rệt nữa.
Quý Nghiễn không phải là đứa trẻ thông minh bẩm sinh, vẫn còn một khoảng cách khó mà vượt qua vị trí đầu tiên được nhưng đây đã là sự nỗ lực hết sức mình của cậu, cậu thấy không có gì đáng xấu hổ hết, vì khi bản thân đang cố gắng thì người khác cũng cố gắng giống vậy, dù ông trời không công bằng nhưng thời gian thì có.
Sau khi thi xong, cậu bước ra khỏi địa điểm thi, phụ huynh và thí sinh đứng đầy bên ngoài tòa dạy - học, nét mặt ai nấy đều rất chân thật, học sinh nào thi tốt thì mặt mày hớn hở hẹn bạn đi chơi, học sinh nào thi không tốt thì mặt mày ủ rũ, cũng có những bạn òa khóc nức nở trong vòng tay của bố mẹ.
Địa điểm thi cũng không quá xa, Quý Nghiễn tự tới một mình.
Nếu bố mẹ đi cùng thì cậu sẽ cảm thấy mình không thể thả lỏng nổi.
Cậu nhìn lướt qua một lần cảm xúc trên khuôn mặt mỗi người và bỏ lại tất cả lại phía sau.
Bây giờ cậu không nghĩ đến bất cứ điều gì nữa mà chỉ muốn nhanh chóng về nhà, gặp Hướng Dương càng sớm càng tốt.
Xe buýt chật ních người, Quý Nghiễn xuống xe rồi chạy một mạch về nhà.
Ngay cả những người lớn quen biết trên đường cũng hỏi cậu thi thế nào nhưng cậu chỉ vẫy tay không trả lời.
Thời tiết oi bức, dọc đường đổ mồ hôi nhễ nhại, cậu còn đang nghĩ phải về nhà thay quần áo trước rồi mới đi tìm Hướng Dương, không ngờ lại thấy bóng dáng hắn ở cổng khu chung cư.
Hướng Dương đứng một mình ở chỗ râm cạnh cổng như đang đợi cậu về.
Khi trên đường có người qua lại, hắn đều ngẩng đầu nhìn một cái xem có phải là Quý Nghiễn không.
Có thể Quý Nghiễn đã nói với hắn hai ngày này có kì thi quan trọng nên hắn đã ghi nhớ, đặc biệt đợi cậu về ở chỗ này.
Hướng Dương không thích ra ngoài lắm, sau khi thích gấp giấy thì chuyện này ngày càng nghiêm trọng hơn, hận không thể nhốt mình trong phòng không cần ra ngoài.
Nhưng bây giờ hắn lại sẵn lòng đứng ở đây, dưới thời tiết nóng nực này đợi Quý Nghiễn về.
Dù không phơi nắng nhưng trên mặt hắn đã rịn mồ hôi mỏng, hiển nhiên là đã đứng một lúc lâu.
Hướng Dương chẳng lãng mạn chút nào, không chủ động cũng không nói những lời yêu thương, rất nhiều chuyện phải Quý Nghiễn dạy mới biết được, vừa ngốc nghếch vừa chậm chạp.
Nhưng hắn sẵn sàng đứng ở cổng đợi cậu mãi, sẵn sàng dành một năm để sáng tác một tác phẩm độc nhất vô nhị cho cậu, sẵn sàng dùng ngôn ngữ cơ thể một cách vụng về để nói rằng mình thích cậu, sẵn sàng cố gắng khắc phục mọi khó khăn vì Quý Nghiễn, bao gồm cả đi ra ngoài.
Rõ ràng chỉ là một chuyện nhỏ hết sức bình thường nhưng Quý Nghiễn lại cảm động đến tột độ.
Chỉ có tình yêu không đòi hỏi sự đáp lại mới khiến người ta cảm thấy thỏa mãn và hạnh phúc vì một điều