Tác giả: Lạc Nguyệt Thiển
Edit + Beta: Phô Mai Chi
3.
THỜI KÌ NỔI LOẠN
Tuần học đầu tiên đã trôi qua, việc học cũng dần trở nên nặng hơn.
So với trước đây thì bài tập về nhà và bài kiểm tra nhiều hơn đáng kể, dường như đây chính là cái giá phải trả cho sự trưởng thành.
Quý Nghiễn không còn để ý tới chuyện của Hướng Dương nữa, ngày nào cậu cũng có một bài kiểm tra trắc nghiệm, sau khi về nhà ngoại trừ việc ôn lại bài còn có một đống bài tập về nhà phải làm.
Trong mắt hàng xóm láng giềng, Quý Nghiễn là một cậu bé ngoan, không chỉ ngoan ngoãn mà còn nghe lời bố mẹ nên việc cậu phải tự giác học hành là lẽ đương nhiên, không thể để phụ huynh nhọc lòng.
Nhưng có mình cậu biết bản thân ghét làm bài tập về nhà đến mức nào, chỉ là cậu không thể hiện ra ngoài mà thôi.
Mọi người đều nói rằng trẻ con sau mười tuổi sẽ bước vào thời kì nổi loạn, sẽ ngỗ ngược với cha mẹ và bắt đầu hư đốn, vì vậy càng phải dạy dỗ nghiêm khắc hơn nữa.
Từ nhỏ Quý Nghiễn đã nghe người lớn nói thế trước mặt trẻ con một cách huỵch toẹt, hệt như đang truyền đạt bí quyết nào đó, từng lời nói hết sức rõ ràng và mạch lạc.
Quý Nghiễn cười thầm bọn họ trong lòng, người lớn ai cũng cho rằng trẻ con chẳng biết gì, nào ngờ càng nói vậy sẽ càng k1ch thích tâm lí nổi loạn của lũ trẻ.
Thật ra Quý Nghiễn cũng muốn nổi loạn nhưng sự nổi loạn của cậu có thể không giống những người khác, cậu chỉ chán ghét bản thân mình ngoan ngoãn, cậu không thích lúc nào người ta cũng nói mình rất vâng lời.
Quý Nghiễn đã ngoan từ nhỏ tới lớn như thể được gán mác là thế, khiến cậu phải đi theo con đường này suốt đời nhưng chỉ có điều cậu muốn được là chính mình mà thôi.
Trên thực tế Quý Nghiễn đã từng nổi loạn đôi chút, chẳng qua chưa làm nên trò trống gì đã thất bại.
Vào năm lớp 5 tiểu học, có một khoảng thời gian cậu không hề thích làm bài tập về nhà tí nào vì cậu cảm thấy việc đó quá lãng phí thời gian.
Chính vì vậy Quý Nghiễn muốn biết không làm bài tập về nhà là như thế nào, nhưng giáo viên chủ nhiệm của cậu lại đặc biệt chú trọng bài vở của học sinh nên đã gọi điện trực tiếp để trao đổi với phụ huynh cậu.
Khi ấy Quý Nghiễn không biết chuyện này, lúc đi học về, mẹ đã đợi cậu trong phòng khách với dáng vẻ sắp mắng cậu đến nơi.
Vừa thấy Quý Nghiễn, Lâm Nguyệt Cầm lập tức quát to: "Giáo viên gọi điện thoại tới nói mày không làm bài tập về nhà.
Tại sao mày không làm bài tập?"
Quý Nghiễn đứng ngoài huyền quan, ngay cả giày cũng chưa kịp cởi mà đã bị mẹ dọa đến mức sợ sệt.
Cậu mấp máy miệng muốn cố gắng giải thích: "Con..."
Nhưng Lâm Nguyệt Cầm nào cho cậu cơ hội này, bà lại tiếp tục mắng xối xả: "Bố mẹ kiếm tiền nuôi mày vất vả như thế mà sao mày không biết phải ngoan ngoãn chút nào hết.
Lúc mẹ còn nhỏ nhà nghèo rớt mồng tơi, có muốn học cũng đành chịu, mày thì lại chẳng biết quý trọng gì cả...!Cả lớp có hai mươi mấy bạn, giáo viên chỉ gọi điện riêng cho nhà mình, mày thế này làm mẹ cảm thấy xấu mặt lắm ấy...!Thôi chết mày rồi, tao phải nói với bố mày mới được."
Quý Nghiễn im bặt ngay tức khắc.
Cậu ngơ ngơ ngác ngác vì bị mắng.
Cậu thừa nhận không làm bài tập về nhà là lỗi của mình nhưng mẹ cậu thậm chí còn không nghe cậu nói một câu nào, cứ như cậu đã phạm sai lầm tày trời vậy.
Quý Nghiễn rất sợ bố vì bố cậu rất hung dữ, lúc dữ dằn trông đáng sợ khủng khiếp, không chỉ bảo cậu đứng tấn mà còn cầm gậy tre đánh cậu.
Ở vùng quê này trẻ con nhà nào cũng từng bị ăn gậy tre, đánh con cái đã là chuyện thường tình ở huyện nhưng Quý Nghiễn rất ít khi bị đánh vì hầu như cậu không chọc bố mẹ nổi trận lôi đình bao giờ.
Thật ra đến bây giờ Quý Nghiễn vẫn không hiểu, trước đó mình đã ngoan ngoãn lâu như vậy nhưng lần mắc lỗi ấy dường như đã bù trừ cho tất cả.
Trước bữa tối, bố Quý Nghiễn đã về nhà.
Quý Thu Viễn là một công nhân làm việc trong nhà máy chế biến thực phẩm ngoài làng.
Ở nông thôn không có cơ hội việc làm, nếu có thể làm việc ở đó, dù lương không cao nhưng ưu điểm là cố định, dịp lễ tết nào cũng có quà và cả tiền thưởng cuối năm thì được người dân trong làng gọi là công ăn việc làm ổn định.
Quý Thu Viễn chỉ tốt nghiệp cấp hai, khi ấy có thể làm việc ở nhà máy này là nhờ người ta giới thiệu vào.
Cũng chính vì vậy mà ban đầu Lâm Nguyệt Cầm mới lấy ông, ít nhất cũng không lo cơm ăn áo mặc.
Quý Thu Viễn biết chuyện Quý Nghiễn không làm bài tập về nhà cũng không hề thích chút nào.
Ông dạy bảo Quý Nghiễn với những câu từ y hệt của Lâm Nguyệt Cầm nhưng đổi lại cách nói: "Mày không học bài cũng không làm bài tập về nhà, sau này muốn làm công nhân giống tao à? Lao động chân tay vất vả lắm, đâu phải mày không biết.
Những gì mày muốn làm thì chưa chắc người ta đã cần mày.
Bảo mày chăm chỉ học hành là vì tốt cho mày, đừng có mà không biết điều, bây giờ mày thấy ghét nhưng về sau mày sẽ phải cảm ơn bố mẹ thôi."
Quý Nghiễn không có ý định phản bác.
Cậu không hiểu, cậu chỉ không làm bài tập về nhà vài lần thôi đã bị bố mẹ nói thành vô ơn và không có chí tiến thủ.
Thảo nào ai ai cũng nói giữa cha mẹ và con cái có sự khác biệt thế hệ, Quý Nghiễn từ bỏ bàn luận, không phải cậu sợ bị đánh hay mắng mà là không thích nghe bố mẹ nói những lời như vậy.
Từng câu từng chữ nghe có vẻ giống như tất cả đều vì tốt cho mày nhưng chẳng qua là đang đặt kì vọng của bản thân vào con cái, nghĩ con cái nhất định phải thích những điều bản thân không thích như một lẽ đương nhiên, bởi vì đây cũng là vì tốt cho mày.
Ngày hôm ấy Quý Nghiễn vẫn