Tác giả: Lạc Nguyệt Thiển
Edit + Beta: Phô Mai Chi
39.
NGỌC THÔ
Một tháng trôi qua, trên lịch treo tường của Hướng Dương đã vẽ đủ ba mươi vòng tròn màu đen.
Trời trở lạnh, ve ngoài cửa sổ đã ngừng kêu, sau khi kêu ồn ã đến kiệt sức trong mùa hè nóng nực nhất, giờ đây chúng đã ngủ say dưới lòng đất.
Khung cảnh vào thu vạn vật có vẻ đìu hiu buồn tẻ, cơn gió heo may đã chầm chậm về.
Trung thu là tết đoàn viên, mỗi một gia đình đều ăn bánh trung thu mang ý nghĩa tượng trưng vào ngày này.
Lý Lệ Liên mua một hộp bánh dẻo lạnh* Hướng Kiệt thích ăn nhất, lớp vỏ mềm dẻo bao lấy nhân kem tươi mịn và ngọt, cắn một miếng giống như đang ăn kem.
Trẻ con ở độ tuổi này thích ăn ngọt nhất, Hướng Kiệt cắn một miếng bánh dẻo lạnh trong tay mẹ, môi dính đầy kem vani, cậu nhóc híp mắt đầy vui sướng, thỏa mãn đến mức nhảy cẫng lên trong phòng khách.
Lý Lệ Liên cũng mua hộp bánh trung thu khác để làm quà nhưng giá lại không đắt bằng một nửa hộp bánh dẻo lạnh này.
Sau khi đem biếu bánh trung thu, nhà ít người, mỗi năm chỉ cần ăn chút đồ ngọt này là lại hơi đau đầu.
*: 雪餅(雪皮月餅)là bánh nhân kem lạnh, khác với bánh dẻo (冰皮月餅) có thể bảo quản ở chỗ mát hoặc nhiệt độ phòng, nhân đậu xanh, đậu đỏ, hạt sen,...!bình thường
Có vẻ như rốt cuộc Lý Lệ Liên cũng nhớ đến Hướng Dương, bà vốn đã cầm chiếc bánh dẻo lạnh cuối cùng lên nhưng sau đó lại đặt xuống, lấy một chiếc nhân táo đỏ của nhà hàng xóm rồi tới gõ cửa phòng Hướng Dương.
Dù sao nhân bánh dẻo lạnh cũng lạnh, không ăn để chảy mất cũng phí.
Hướng Dương thường không hay để ý cửa, cũng sẽ không chủ động ra mở cửa.
Vì vậy sau khi gõ một cái, Lý Lệ Liên mở cửa luôn: "Bánh trung thu nhà Quý Nghiễn mang sang, muốn ăn không?"
Rõ ràng thời tiết đã trở lạnh nhưng Hướng Dương vẫn mặc áo cộc tay, hệt như không cảm nhận được bốn mùa thay đổi, hoặc có thể là cố chấp níu lại mùa hè.
Trông hắn có vẻ đã khép mình lại, ngăn cách với tất cả mọi người xung quanh, nhưng khi nghe thấy tên Quý Nghiễn, ánh mắt hắn lại chuyển động, liếc về phía cửa một cách hiếm thấy.
Lý Lệ Liên mắt đối mắt nhìn lướt qua hắn, không nghe thấy lời đáp lại và cũng không hỏi lần thứ hai, cứ thế để bánh trung thu nhân táo đỏ trên tủ cạnh cửa.
Lý Lệ Liên đi rồi, Hướng Dương mới chậm rãi đứng từ dưới đất lên, đi đến tủ cầm lấy chiếc bánh trung thu kia.
Chiếc bánh trung thu đó chỉ to bằng bàn tay hắn, là một chiếc bánh rất nhỏ với sức ăn của một cậu trai nhưng Quý Nghiễn cứ nói ngọt quá, ngấy chết mất, muốn chia cho Hướng Dương ăn một nửa.
Trước kia lúc Quý Nghiễn sang đây sẽ mang theo bánh trung thu đủ các loại nhân khác nhau, hỏi xem Hướng Dương muốn ăn cái nào.
Hướng Dương thấy cậu nhìn chiếc bánh trung thu nào lâu hơn thì chỉ vào chiếc đó.
Quý Nghiễn không biết mình để lộ mất hay Hướng Dương vốn quan sát mình kĩ càng tới nhường ấy, bèn cười nói rằng vừa hay tớ cũng muốn ăn cái này.
Thực ra Hướng Dương biết, dù mình muốn ăn chiếc bánh trung thu nào thì Quý Nghiễn cũng sẽ nói câu này.
Hắn cố gắng muốn hiểu cảm xúc của người khác, cố gắng lắng nghe đối phương nói những gì, muốn có một mối quan hệ tình cảm gắn bó với một người nào đó, điều này bắt đầu từ Quý Nghiễn.
Khi nhớ lại khoảng thời gian đó, ánh mắt Hướng Dương dịu dàng hẳn, cảm giác ngăn cách từ chối người khác lại gần mình mà toàn thân hắn toát lên có vẻ đã phai dần.
Dường như vì cái tên ấy, hắn lại hòa nhập với thế giới này một lần nữa, lòng mềm nhũn nhức nhối.
Hắn chậm chạp mở túi gói bánh ra, đưa bánh trung thu vào miệng cắn từ từ.
Lý Lệ Liên không hề biết rằng ngay cả khi mình để lại chiếc bánh dẻo lạnh đắt nhất cho Hướng Dương ăn, chưa chắc Hướng Dương đã đón nhận ý tốt của bà.
Những thứ hắn thích không nhiều và chính vì quá ít nên hắn mới tận tâm, gần như là cố chấp.
Lý Lệ Liên hơi ngẩn người khi nhớ lại ánh mắt vừa rồi của Hướng Dương, từ nhỏ đến lớn, bà chưa bao giờ hiểu được rốt cuộc Hướng Dương đang nghĩ gì.
Lúc này, Hướng Kiệt chạy tới với đôi chân nhỏ ngắn tũn, ngẩng mặt ôm quần bà mè nheo: "Mẹ ơi, muốn ăn nữa cơ..."
"Không được, đợi lát nữa sắp ăn cơm rồi..." Lý Lệ Liên đưa tay sờ má Hướng Kiệt, miệng nói vậy nhưng vẫn đưa chiếc bánh dẻo lạnh cuối cùng cho cậu nhóc.
Sau trung thu, ngôi làng hẻo lánh này lại xuất hiện người ngoài hiếm thấy.
Sau khi xuống tàu, Thẩm Tú Thanh ngồi xe buýt gần hai tiếng đồng hồ mới đến được chỗ này.
Cô say xe suốt cả quãng đường đến mức sắp nôn, thậm chí xuống xe buýt rồi vẫn còn hoa mắt chóng mặt, nhưng khi làn gió man mát thổi qua, cô ngẩng đầu lên, không khỏi cảm thán phong cảnh vùng quê: "Wow, đẹp thật đấy."
Nơi này rất ít khi có sự xuất hiện của người ngoài, hầu hết thường là về quê thăm người thân, dù có danh lam thắng cảnh nhưng cũng cách làng này rất xa, trên đường đi qua cũng không phải con đường duy nhất.
Những người trong làng đi ngang qua đều nhìn cô đầy tò mò, không biết một cô gái trẻ chạy tới đây làm gì.
Thẩm Tú Thanh trang điểm nhẹ, mặc áo phông và quần jeans, toàn thân toát lên sức sống của thanh niên, hơi lạc quẻ với ngôi làng mộc mạc này.
Nhưng dường như cô chẳng để ý chút nào, vừa xuống xe đã đi vào làng, còn lấy điện thoại ra gọi điện: "Alo, thầy ạ, em đến rồi.
Ngồi trên xe lâu đến mức em sắp nôn ra rồi..."
Không biết người ở đầu dây bên kia nói gì mà cô bĩu môi không hề chịu thua: "Xa vậy mà em cũng sẵn lòng đến, biết đâu em ấy chính là viên ngọc thô chúng ta vẫn luôn muốn tìm đó."
Sau khi nghe hết giọng nói trong điện thoại, cô nói tiếp: "Dù có thế nào đi nữa em vẫn phải tận mắt nhìn thấy em ấy rồi nói sau..."
"Vâng, vâng, cứ vậy nhé ạ...!không nói nữa...!em phải đi tìm em ấy đây."
Sau khi cúp máy, Thẩm Tú Thanh không vội hỏi thăm mà tản bộ dọc theo con đường nhàn nhã ngắm cảnh.
Dân làng này chủ yếu là người già và trẻ em, nghĩ lại cũng có thể hiểu được, phần lớn người trẻ tuổi hiện nay không muốn ở lại quê nhà vì không mở mang.
Từ xa, Thẩm Tú Thanh đã nhìn thấy một ngôi trường ở phía trước, không biết là trường tiểu học hay trường cấp hai, con đường này cũng được tu sửa khá rộng rãi.
Cô đi theo hướng trường học, trên đường ngang qua một cánh đồng bát ngát, cô nhìn rồi đột nhiên dừng bước.
Cô lập tức lấy điện thoại ra, đăng nhập vào trang mạng xã hội tìm được một bức ảnh chụp cảnh đồng ruộng và núi non, nhìn từ góc này đúng là cảnh được chụp trong bức ảnh ấy, giống y hệt nhau.
Cô nở nụ cười và lẩm bẩm một mình: "Đúng là chỗ này rồi."
Để tìm được nơi trong bức ảnh đó, cô đã lên mạng hỏi rất nhiều người, tìm suốt một thời gian cuối cùng mới biết được vùng này.
Nhưng cô không đến đây vì phong cảnh, nhìn lên phía trên bức ảnh của tài khoản đó, hiển thị thời gian đăng vào một tháng trước.
Trước đây tài khoản này chỉ đăng bài liên quan đến gấp origami