Tác giả: Lạc Nguyệt Thiển
Edit + Beta: Phô Mai Chi
43.
GHEN
Một buổi sáng đầu tháng Một, Thẩm Tú Thanh vừa đến studio, xuống xe, còn chưa kịp chào mọi người thì điện thoại vang lên trước.
Mới sáng sớm có rất ít khách tìm cô vào giờ này, hầu hết là việc cá nhân.
Cô nhìn lướt qua thì thấy là số điện thoại lạ, không thể không nghĩ nhiều hơn một chút rằng chẳng nhẽ là Quý Yến?
Thẩm Tú Thanh không quên những gì đã hứa với Hướng Dương nhưng sau khi bắt đầu công việc thì không thể nghỉ đông giống học sinh được nên cô cũng chỉ có thể đợi Quý Yến chủ động gọi điện thoại.
Cô lập tức bắt máy, giọng điệu ngập tràn mong đợi: "Alo?"
Đầu dây bên kia hiển nhiên có chút sững sờ nhưng rất nhanh đã có người đáp lại: "Xin chào, cho hỏi...!cho hỏi có Hướng Dương ở đó không ạ?"
Đúng là tìm Hướng Dương thật, không sai, nhưng sao lại là con trai nhỉ? Thẩm Tú Thanh khó hiểu một lúc nhưng không hề nghĩ nhiều, khách sáo đáp lại: "Có, Hướng Dương ở đây, nhưng có lẽ em ấy không tiện nhận điện thoại lắm, cho hỏi tìm em ấy có chuyện gì sao?"
"Thế..." Giọng của cậu bé nghe hệt như thở phào nhẹ nhõm nhưng lại xen với chút lo lắng, "Em qua tìm cậu ấy có tiện không ạ? Có thể cho em biết địa chỉ được không ạ?"
Lúc này Thẩm Tú Thanh mới chắc chắn rằng cậu bé này hẳn là không có quan hệ gì với Quý Yến, trên danh thiếp trước kia cô đưa cho Lý Lệ Liên đã có địa chỉ của studio.
Nhưng có thể cũng không chắc là bạn của Hướng Dương thật, cô cũng ngại từ chối thẳng, ngẫm nghĩ rồi trả lời: "Được, chị nói địa chỉ cho em, em ghi lại nhé..."
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Thẩm Tú Thanh cúp máy, nghĩ lại vẫn cảm thấy kì lạ, cô chưa từng nghe nói Hướng Dương quen người bạn khác bao giờ.
Nhưng bây giờ Hướng Dương đang làm việc "dưới trướng" cô, cô có nghĩa vụ phải bảo vệ hắn nên không hỏi cụ thể tên đối phương và cũng không để ý lắm.
Cho dù đối phương thực sự tới đây, có cô theo dõi, cô cũng sẽ yên tâm hơn.
Cô xách túi đi vào studio gặp được Hướng Dương đang chuẩn bị đi ăn sáng: "Chào buổi sáng Hướng Dương nhé."
Hướng Dương không nói gì, chỉ gật đầu với cô rồi đi về phía nhà ăn.
Thẩm Tú Thanh lưỡng lự một lúc, vẫn không nói với Hướng Dương về chuyện nhận cuộc gọi vừa nãy, đi theo hắn vào nhà ăn.
Studio bọn họ không nằm trong thành phố mà tọa lạc ở ngoại ô, trước kia khi chọn địa điểm cũng đã cân nhắc rất lâu, cuối cùng vẫn chốt.
Mặc dù bọn họ cũng cần kiếm lời dựa vào việc mua bán các tác phẩm nghệ thuật nhưng mục đích chính vẫn là đào tạo nhân tài, không muốn bị thương mại hóa quá, cũng không thích bị quá nhiều người không liên quan làm phiền, vả lại nơi yên tĩnh sẽ phù hợp cho các nghệ sĩ nuôi dưỡng nguồn cảm hứng hơn.
Kí túc xá của Hướng Dương ở ngay bên cạnh studio, họ sẽ chuẩn bị kí túc xá để những người không tiện đi lại có thể ở lại, không có bất cứ hạn chế nào, vô cùng tự do.
Thẩm Tú Thanh ăn sáng rồi mới đến, cô chỉ muốn ngồi cùng Hướng Dương dùng bữa.
Thấy Hướng Dương đã biết tự cầm khay lấy đồ ăn và bánh mì, còn biết tự rót sữa, về cơ bản có thể tự lo cho mình, trong lòng cô cảm thấy rất vui vẻ và yên tâm.
Sau khi Hướng Dương đến đây, Thẩm Tú Thanh không vội vàng phân công công việc cho hắn mà mời một chuyên gia tâm lí chuyên về chứng tự kỉ tới dạy hắn ba buổi một tuần.
Sau hai tháng đã dần dần có hiệu quả, Hướng Dương bắt đầu có thể giao tiếp với người khác, không cố tình phớt lờ người khác và không còn ru rú trong phòng mình cả ngày nhưng thói không thích nói chuyện vẫn không sửa được.
Chuyên gia cười, nói tính cách của em ấy là vậy, trông thì có vẻ im như hến nhưng thật ra lại rất chín chắn.
Chuyên gia nói tiếp, thực chất Hướng Dương rất thông minh, nếu từ nhỏ được dẫn dắt đúng hướng thì có lẽ đã có thể hòa nhập với cộng đồng sớm hơn, chẳng qua bây giờ cũng không muộn, chỉ là hơi chậm một chút mà thôi.
Điều này là do hắn có một giáo viên nhí vô cùng tốt bụng đã giúp đỡ hắn trong suốt quá trình trưởng thành và học tập, cả bản thân hắn cũng rất nỗ lực nữa.
Nếu không phải như vậy thì e là đến bây giờ hắn giao tiếp còn khó khăn mà cũng không tiến triển tốt thế này.
Thẩm Tú Thanh biết giáo viên nhí ấy là ai đến mức không thể rõ hơn được nữa, trước đây cô cũng lấy cái cớ này mới làm Hướng Dương gật đầu đồng ý.
Một số cha mẹ đã từ bỏ con cái mình quá sớm, nhưng một số cha mẹ sẽ không bao giờ từ bỏ con mình dù có bất cứ điều gì đi chăng nữa.
Lòng cha mẹ giữa thiên hạ này thực sự là hai tình cảm hoàn toàn khác nhau.
Thẩm Tú Thanh tranh thủ lúc Hướng Dương ăn sáng tán gẫu với hắn một lúc mặc dù phần lớn là cô nói chuyện, cũng không nói gì liên quan đến công việc: "Hướng Dương, em phải ăn nhiều chút, còn phải vận động nhiều hơn.
Phòng tập thể hình trên tầng hai được dùng, ít nhất là ngày nào cũng chạy trên máy chạy bộ một lúc.
Con gái thích con trai đô một tí cơ."
Thẩm Tú Thanh còn trêu hắn: "Sau này không ôm nổi vợ phải làm sao giờ ta..."
Hướng Dương nhìn cô một cái.
Thấy hắn ngẩn ra như vậy, Thẩm Tú Thanh rất thích đùa hắn: "Sao đấy? Nhớ Quý Yến à?"
Hướng Dương ngừng lại một chốc rồi ừm một tiếng.
Thẩm Tú Thanh chưa từng thấy ai thật thà như Hướng Dương, có đùa kiểu gì hắn cũng không đỏ mặt.
Cô biết bây giờ Hướng Dương vẫn khoanh vòng tròn trên lịch treo tường, đã vẽ đủ bốn tháng, hắn đang chờ đợi để được gặp Quý Yến ngày qua ngày.
Thẩm Tú Thanh cũng không biết rốt cuộc lúc nào cô bé kia mới gọi cho mình, thật ra cô cũng không chắc là có thể liên lạc được với cô bé thông qua Lý Lệ Liên nhưng cô nhất định phải nói được làm được: "Em yên tâm, muộn nhất là trước 30 Tết chị sẽ đưa em về."
Song không đợi đến trước 30 Tết, buổi chiều hôm sau, Quý Nghiễn đã tự chạy tới.
Hôm qua sau khi hỏi địa chỉ, cậu lập tức lên mạng tra xem đi như thế nào, giao thông ở đó không thuận tiện lắm, trên đường đi cậu lạc đường một lần và ở lại khách sạn địa phương một đêm nên mới kéo dài đến