Chiếc xe dừng lại trước cửa Nhạc gia, ông quản gia nhanh chân ra mở cửa mời vị tiểu thư Trác gia tiến vào đại sảnh. Ông vốn biết Trác đại tiểu thư này là vị hôn thê đỏng đảnh của thiếu gia nhà ông đây. Cơ mà mọi chuyện không như ông nghĩ cho lắm, Trác Ly nguyệt bước xuống xe với bộ váy khá thanh lịch và kín đáo, dáng vẻ rất tao nhã không có gì gọi là sự kiêu ngạo của thiên kim quyền quý cả. Lại ở phía sau còn một là một người đàn ông nữa chứ, vậy thiếu gia đang ở đâu chứ? Giọng nói thanh mảnh mang theo vài phần lễ phép của nó vang đến tai ông:
- Phiền bác nói với cô chú Nhạc cháu tới thăm cô chú chút! - Kèm theo đó là một nụ cười nhẹ nhàng. Ông quản gia lập tức đi tới thư phòng để nói với lão gia. Còn phía sau Nhạc Liên Vũ với bộ mặt có chút khó coi đi vào, hắn nhìn đôi nam nữ trước mắt mà cảm thấy khó chịu, trên đường đi xe của Trác Ly Nguyệt và Hoắc Tử Hàm đã không biết bao nhiêu lần gây ra khó dễ cho hắn khi di chuyển hại Nhạc Liên Vũ phải lằng nhằng một hồi với mấy ông tài xế, khiến hắn thật muốn điên mà. Trác Ly Nguyệt nhìn Hoắc Tử Hàm khẽ cười thầm, vốn dĩ chủ ý này là cô đề ra, chọc khiến hắn tức điên lên đúng là có chút thích thú. Mấy lời hắn nói tại Trác gia đều khiến cô ngứa ngáy cả người muốn xông ra mà tặng cho hắn cả chục cái bạt tai cơ mà một thiên chi ngọc diệp hoàng hoa khuê nữ chân yếu tay mềm sao có thể làm vậy, dùng bạo lực cô không thích cho lắm.
- Ai Yo ~ A Nguyệt đến chơi hả con? - Bà Nhạc từ trên lầu đi xuống nhìn Trác Ly Nguyệt với ánh mắt ôn nhu cùng nụ cười hiền từ. Đã lâu rồi bà không gặp lại con bé Trác Ly Nguyệt này rồi! Không ngờ lại có thể xinh đẹp hơn rất nhiều so với trước kia nữa, vậy mà tiểu tử nhà bà không biết trân trọng? Ai thật là khiến bà tức chết a ~
- Dạ!
- A! Phải rồi vậy còn A Ân? Con bé có tới không? - Bà Nhạc tươi cười hỏi, tâm trạng bây giờ của bà thực tốt!
- À! Ân Ân có việc nên không thể đi cùng được! Dịp khác tụi con sẽ cùng tới thăm cô!
- Trời ạ!
Cô cháu gì nữa con xem Nhạc gia và Trác gia cũng đã định sẵn hôn ước của con và tên tiểu tử nhà ta rồi, con xem có nên đổi cách xưng hô không đay?
- À... hôm nay con... con tới để nói với cô về chuyện hôn ước...- Trác Ly Nguyệt có chút khó xử nói.
- Hả? Tên tiểu tử Nhạc Liên Vũ lại gây ra chuyện gì nữa rồi phải không? Con xem ta sẽ hỏi tội tên tiểu tử đó ra sao! - Bà nói rồi nhìn về phía Nhạc Liên Vũ này giờ đứng cạnh không nói một tiếng nào. Thằng con trời đánh bao lần khiến bà suýt chút nữa là lên cơn nhồi máu cơ tim mà chết rồi đây, chỉ vì cái con nhỏ Mã Tuyết gì gì đó mà khiến ông bà Trác tới tận Nhạc gia đòi huỷ hôn. Lần này lại là A Nguyệt trực tiếp tới thật không biết có xảy ra cái chuyện quỷ gì nữa không đây!
- Mẹ! Là cô ta đòi tới đây, con có biết gì? Hơn nữa con đã nói là không thích cuộc hôn nhân ép buộc này! Con cũng đã có người mình thương rồi! - Nhạc Liên Vũ nói. Nghe vậy nó cũng không chần chừ mà thẳng thắn nói với bà Nhạc:
- Nếu Nhạc thiếu đã có người thương thì con cũng nói với cô là con muốn xin huỷ bỏ hôn ước với Nhạc thiếu!
- Con nói gì vậy A Nguyệt? Có chuyện gì chúng ta từ từ giải quyết!
- Chuyện này không còn gì để giải quyết nữa rồi cô à! Con cũng đã nói với ba mẹ.
- Được rồi! xem như lần này con đã quyết tâm huỷ bỏ hôn ước rồi! Ta cũng không muốn ép buộc con! - Bà Nhạc cười khổ, cô gái tốt như vậy tiểu tử thối nhà bà thật không biết nắm bắt mà, lại còn thương con bé ất ơ nào nữa chứ...
____________________
Ngồi trên xe cô rũ mắt nhìn Hoắc Tử Hàm đang chăm chú lái xe chẳng thèm để ý tới Trác Ly Nguyệt. Buồn chán nó huých vào tay anh:
- Này anh tính về Trác gia hả?
- Vậy chứ em muốn đi đâu? - Anh khó hiểu nhìn cô, thật sự là bây giờ anh muốn cùng cô đi chơi ở đâu đó nhưng mà sao được. Bình thường ngay cả đi dạo thôi cô cũng chẳng cho anh lấy một cơ hội kia mà.
- Anh không thấy trưa rồi à? Anh muốn em chết đói đấy à?