Song Sinh Đại Boss: Đệ Nhất Nữ Phụ

Chương 8


trước sau

Sau khi mọi người vừa từ sân bay đón Khởi Phong về thì trời cũng đã chập tối, ba Trác vừa về tới nhà đã vào trong thư phòng làm việc. Còn cậu và Diệp Phi thì ở ngoài sofa xem TV. Nếu không nhờ Khởi Phong nói với ba mẹ không tổ chức tiệc thì chắc giờ cậu đã bị sự ồn ào làm phiền chết rồi. Riêng mẹ và Ly Nguyệt cùng Tịnh Ân thì ở trong bếp nấu ăn tối. Khi món ăn cuối cùng trên tay Tịnh Ân được đặt lên trên bàn thì cũng là lúc có một ý nghĩ vụt qua đầu nó. Tịnh Ân quay qua cô nói:

- Nguyệt! Chìa khóa xe chị để đâu?

- À... Đây...- Vừa nói cô vừa đưa chìa khóa cho nó mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nó vội vàng tháo cái tạp dề đang mang ra, vứt qua một xó:

- Nguyệt Nhi! Tiểu Phong! Phi Phi! chị đi chỗ này có chút việc nhớ nói với mẹ và ba hộ chị nha! Đi đây!! - Nói rồi nó lao thẳng ra ga ra xe, lấy chiếc Porsche lao đi vun vút bỏ lại 3 người ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Còn trên xe, nó rối rít bật bản đồ định vị, vì đọc bộ truyện quỷ quái này quá là kĩ tới nỗi thuộc lòng luôn. Nhưng giờ nó mới nhớ ra một chuyện đó chính là khoảnh khắc giữa nam phụ mà nó yêu thương nảy sinh tình cảm với thím nữ chính, mối duyên oan nghiệt này nhất định nó phải ngăn chặn. Hiện tại chắc chắn Dạ Mặc Hàn đang bị bệnh rất nặng ở trong căn biệt thự riêng đã vậy còn không ăn không uống cả một ngày, lúc người giúp việc tới mới phát hiện và đưa đi bệnh viện, theo trí nhớ của nó khi vào tới bệnh viện thì cũng là lúc Mã Tuyết Vân ở đó thăm người thân hay gì đó! Tác giả cũng tạo một trường hợp quá là vi diệu đi, thế quái nào nữ chính lại là điều dưỡng viên ở đó kia. Và câu chuyện tình yêu theo đuổi mỹ nữ thánh mẫu bắt đầu từ đó. Trác Tịnh Ân nó nhất quyết không thể để chuyện này xảy ra, bởi vì cái kết quá bi đát cho nam phụ này khiến nó khóc cạn cả nước mắt, chỉ vì cứu Mã Tuyết Vân mà chết? Thật khiến nó tức đến phát khóc mà, người đàn ông tuyệt vời như vậy lại chết vì một hứ cặn bã như ả? Mơ đi! Nó sẽ chẳng bao giờ xảy ra khi có mặt nó ở cái thế giới này. Chiếc xe dừng lại ở một căn biệt ngoại ô thành phố, nó nằm sát bên bờ biển nên vừa bước ra khỏi xe nó cũng có chút lạnh vì khi đi chỉ khoác vội 1 chiếc áo mỏng tanh. Gấp gáp bấm chuông cửa nhưng không có ai ra mở, chắc chắn hắn ốm nặng tới không dậy nổi nữa rồi. Đành làm liều vậy, nhìn mấy con số trước cổng biệt
thự nó cố gắng lục lọi trí nhớ để tìm ra mật khẩu.. " A! Đúng rồi! Chính là 4190 " Nó vò đầu bứt tóc một hồi cũng nhớ ra mật khẩu,, vội vã nhấn 4 con số, thầm cầu là nó đúng. Cực kỳ may cho nó, cánh cổng được mở ra. Không chần chừ nó chạy như bay vào trong, và rồi chạy thẳng lên tầng hai theo trí nhớ lần tới phòng của Dạ Mặc Hàn. Biết ngay mà! Hắn hiện giờ đang sốt rất cao, mặt hắn đỏ bừng vì sốt, trời ạ! Sao có thể để sốt cao như vậy chứ? Mà cũng không thể trách hắn được, nó chạy vào phòng tắm lấy nước ấm cùng khăn đắp lên trán cho nhanh hạ sốt, rồi chạy đi tìm thuốc cho hắn. Mà...Chết Tiệt! Phải ăn xong mới uống thuốc được chứ! Lần này ngu quá rồi! Nó đành xuống bếp nấu ăn vậy. Sau khi nấu cháo xong, nhiệt độ của hắn cũng đã hạ được đôi chút, giờ mới để ý nha! Gương mặt này của hắn đúng thật là...Mẹ Kiếp khiến lão nương muốn phạm tội quá mà! Con trai có cần đẹp tới vậy không? Dung nhan này tựa điêu khắc, từng góc cạnh đều đẹp tới từng milimet. Một rặng mây hồng cư nhiên dần xuất hiện trên mặt nó, giật mình nó tự hỏi từ khi nào lại mê trai tới vậy. Vả lại lý do nó chăm sóc hắn cũng chỉ là ngăn cản mối quan hệ giữa hắn với Mã Tuyết Vân thôi mà! " Aaaaa! Chắc mình điên quá!!! Mày tỉnh táo đi! Thứ mày yêu nhất chỉ có tiền thôi Trác Tịnh Ân! Tiền là tất cả!! " Nó lấy 2 tay vỗ nhẹ vào mặt mình với suy nghĩ ấy. Giờ hắn cũng đã hạ sốt rồi, nó cũng nên về thôi! Tịnh Ân không quên để tô cháo trên chiếc bàn gần đó, rồi lấy điện thoại của hắn gọi cho Trợ lý của hắn - Lâm Nhạc chỉ nói qua loa là hắn bệnh bảo anh ta tới nhanh. Vừa đứng lên tính bước ra khỏi phòng thì bỗng dưng hắn bỗng hé đôi mắt mê người kia, mông lung hỏi:

- Ai vậy?

Lúc ấy nó như hồn siêu phách lạc vội phi ra ngoài không kịp ngoái đầu lại nhìn, lên xe lao đi với tốc độ nhanh nhất có thể. Vừa đi nó chợt nhớ về ký hiệu hắc ưng được xăm trên cánh tay của hắn. Nó chắc chắn đó là ký hiệu của một tổ chức hắc đạo nào đó. Hắn ta có liên quan tới hắc đạo sao? Tại sao trong truyện không có nói tới nhỉ? Nhắc mới nhớ, thế lực hắc đạo lớn nhất người nắm giữ nó hình như tên Ưng Tư thì phải ha! Mà thôi kệ! Nó chỉ muốn sống an nhàn là đủ rồi! Liên quan tới hắc đạo một lần cũng là quá đủ với nó rồi! Nó đã quá ghê tởm với mùi máu tanh của kiếp trước. Giờ thì nó cũng không quan tâm, lái xe về Trác gia nhanh nhất có thể.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện