Thạch Tâm Hân tập trung lắng nghe, tuy trong người có men nhưng một chữ cũng không hề bỏ sót.
"Lương Văn Tú?"
Anh lặp lại cái tên xa lạ kia một lần nữa, muốn dùng tất cả tri giác của mình để nhớ ra, nghĩ ra người đó là ai.
"Thiếu gia, tôi có tìm hiểu rồi.
Hơn hai mươi năm trước, Lương gia là một gia tộc rất giàu có, phất lên từ việc kinh doanh gốm và tranh lụa thượng hạng.
Lúc đó Lương Văn Tú là ông chủ của Lương gia, còn vợ hản là Vân thị, cả hai chỉ có duy nhất một người con gái là Lương Dung Gia.
Cô ta tính khí ngang tàng, hống hách kiêu ngạo, sau khi lấy chồng thì cũng bặt vô âm tín, hơn nữa nghe những người hàng xóm cũ đã có tuổi năm xưa nói lại, cô ta vậy mà đi làm vợ kế, còn người đàn ông đó thì không ai biết tên họ là gì, chỉ biết ông ta có mỗi một cô con gái.
"
Nói được một đoạn, Minh Cửu lại dừng lại, uống một ngụm rượu cho bớt khô họng, lại thấy Thạch Tâm Hân trâm ngâm, liền nói tiếp.
"Hiện nay vợ chồng Lương Văn Tú đều chết rồi, cả Lương gia đều thuộc về cô ta, nhưng kỳ lạ ở chỗ, rất lâu những năm về trước Lương Dung Gia đã tự ý chuyển toàn bộ gia sản của mình đến một nơi không ai hay biết, cả mộ phần Lương gia cũng vậy, đến nay vẫn chưa từng có ai biết được Lương Dung Gia thực sự đang ở đâu.
"
"Nói như vậy, chung quy tất cả đầu có liên can đến nhà họ Lương kia.
Muốn tìm ra kẻ đứng đầu, thì Lương Dung Gia là manh mối lớn còn sống duy nhất.
"
Thạch Tâm Hân nghe qua toàn bộ câu chuyện mà Minh Cửu vừa nói xong, cũng liên kết được lại mọi vấn đề.
Nhóm cướp năm xưa được nhìn thấy vào nhà họ Lương, bây giờ cả cướp lân người của Lương gia đều chết sạch cả, chỉ còn sót lại Lương Dung Gia không rõ tung tích.
Nếu muốn điều tra ra chuyện cũ năm đó, thì phải bắt đầu từ Lương Dung Gia.
"Đúng vậy thiếu gia, bây giờ chúng ta phải tận lực tìm ra Lương Dung Gia.
Nhưng khó khăn ở chỗ là, hiện nay hành tung của vợ chồng cô ta hoàn toàn không xác định được, chuyện qua lâu như vậy rồi, chúng ta càng không biết được người hiện nay thế nào, còn sống hay đã chết.
Minh Cửu đan những ngón tay dài vào nhau, cũng không biết nên tận lực tìm người như thể nào.
Thạch Tâm Hân hiểu rõ Minh Cửu đang nghĩ gì, vì chính anh cũng đang rất rối.
Tung tích chuyện cũ dĩ nhiên là quan trọng, nhưng quan trọng hơn cả chính là tung tích của em gái mất tích của anh.
"Không cần khẩn trương, hiện nay dù sao cũng có được một cái tên rồi, cậu cứ từ từ mà tìm kiếm.
Sự thật thì sẽ không bị chôn vùi mãi đâu, tôi có một linh cảm rằng mọi thứ đang ở rất gần.
"
Thạch Tâm Hân nói rồi, nhẹ cụng ly với Minh Cửu một cái, ngẩng cổ uống sạch.
Thoáng nhìn đồng hồ đã điểm hơn chín giờ tối, Thạch Tâm Hân thanh toán xong, liền cùng Minh Cửu ra về.
Đưa Minh Cửu về nhà xong, anh cũng rẽ xe trở về hướng nhà của mình, bánh xe thì lăn quay nhưng trong lòng lại cực kỳ rầu rĩ.
Đến một siêu thị, anh dừng xe lại, đột nhiên có hứng muốn ăn khuya, đi vào trong, định mua một chút thịt bò hầm.
Đến một gian hàng lớn, Thạch Tâm Hân thấy phía trước xuất hiện một cô gái, chỉ là cô ta đang đứng quay lưng về phía anh, còn khoác tay rất tình tứ với một gã đàn ông, anh nhìn sao cũng thấy có vẻ rất giống với vợ mình.
Thạch Tâm Hân cứ tưởng mình hoa mắt, sự tò mò thúc giục anh phải kiểm chứng, anh liên gọi thẳng tên họ xen lẫn tên ở nhà của vợ một tiếng.
"Lục Bối Di! Di Di!"
Quả nhiên vừa gọi xong, cô gái lập tức khựng lại, quay đầu lại nhìn.
Thạch Tâm Hân nhìn ra đúng là vợ mình, cùng với cái khoác tay kia, kinh ngạc đến nỗi làm rơi cả chiếc chìa khóa đang cầm trên tay xuống đất.
"Di Di? Chẳng phải em đang ở nhà sao? Em!
Sao em có thể lẳng lơ như vậy chứ?"
Thạch Tâm Hân không tin nổi vào mắt mình, cô gái đứng trước mặt anh vẫn không nói một câu gì, cũng không có chút giật mình hay vội vã, vẫn thản nhiên khoác lấy cánh tay người đàn ông bên cạnh, sau đó đăm chiêu nhìn anh thật kỹ, lặng lẽ nhếch mép cười.
Hãy tìm đọc trang chính ở ( TR Цмtrцуen.
)
Đến khi Thạch Tâm Hân cúi xuống nhặt chiếc chìa khóa, khi ngẩng mặt lên nhìn, vợ cùng gã đàn ông kia đã biến mất giữa