Cả ba cứ thế mà trơ mắt ra, bất lực nhìn căn nhà mang theo toàn bộ những di sản phía trước, hóa thành tro tàn trong đống lửa.
Đến khi đội cứu hộ kịp đến, tuy dập tắt được lửa nhưng tất cả đều đã chẳng còn gì nguyên vẹn nữa rồi.
"Chúng tôi tìm thấy một mảnh xương người nằm bên dưới sườn sắt một chiếc nôi trẻ em, vì vậy đã gói lại vào chiếc hộp còn sót lại trong cửa hàng, và còn có một chiếc điện thoại bị cháy xém.
Thành thật xin chia buồn cùng gia đình.
"
Một người lính cứu hỏa từ trong đống hoang tàn đi ra, tiếp đó đưa vào tay Ngạn Thanh một chiếc hộp nhỏ bám đầy tàn tro, cùng một chiếc điện thoại đã bị nhiệt làm cho cháy xém mà vỡ nát.
Ngạn Thanh nhận lấy chiếc hộp, nhìn mảnh xương trắng nằm ở bên trong mà cắn chặt môi của mình, ôm vào lòng, cố gắng để không giải phóng ra ngoài luồng sóng thịnh nộ đến mức luộc chín cả bộ não.
Đây là mảnh xương còn sót lại của dì An, của người quản gia tận tụy bao nhiêu năm qua đã chăm sóc anh như con trai ruột của mình.
"Ngạn Thanh! Hãy bớt đau buồn! Ít ra Tiểu Thiên vẫn bình an vô sự, dì An ở trên trời chắc hắn sẽ không muốn cậu thành ra dáng vẻ thể này đâu.
"
Lam Thanh Sương ôm lấy đứa bé trai trên tay, nhìn gương mặt non nớt ngây thơ đã chìm vào giấc ngủ mà khe khẽ thở dài.
Sau khi cửa hàng bị cháy, cả hai không còn chỗ để ở nữa, Đường Bắc Ái thấy vậy lập tức đề nghị đến chỗ ở của anh.
Lam Thanh Sương cùng Ngạn Thanh trước mắt đành phải chịu như vậy, sau khi tìm ra được kế sách mới, họ sẽ chuyển đi.
"Này, tôi hỏi nhé, A Ngạn.
Thằng nhóc này, thực sự là con trai của cậu sao?"
Đường Bắc Ái vừa nhìn chăm chăm vào đứa bé đang ngủ say trên giường, vừa hỏi Ngạn Thanh.
Ngạn Thanh không quên được đả kích vừa diễn ra, đã tìm vào men rượu, chỉ là uống rất ít, vì anh biết đợt cháy này không bình thường, không muốn để mình sa sút tỉnh thần mà quên đi việc phải tra ra sự thật.
"Ừm, Tiểu Thiên là con trai tôi.
Chỉ mới tám tháng tuổi"
Lam Thanh Sương không muốn Đường Bắc Ái chạm vào nỗi đau của Ngạn Thanh, lập tức kéo anh qua một góc, nhỏ nhẹ thuật lại câu chuyện của Ngạn Thanh.
Đường Bắc Ái nghe xong mới hiểu ra, thì ra Ngạn Thanh là một người đàn ông nhất kiến chung tình.
Hai năm trước, Ngạn Thanh bất chấp sự phản đối của gia đình mà kết hôn cùng một nữ ca sĩ có tên là Tiểu Thiện, đến một năm sau thì Tiểu Thiên ra đời.
Khi sinh ra Tiểu Thiên, gia đình Ngạn Thanh quyết không nhận cháu, còn bôi nhọ Tiểu Thiện rằng quá khứ của cô chẳng khác gì một loại điếm cấp cao.
Tiểu Thiện vì quá uất ức nên mắc chứng trầm cảm, sau đó thì treo cổ tự sát.
Ngạn Thanh rất sốc trước cái chết của vợ, từ đó từ mặt cả gia đình, mang Tiểu Thiên cùng dì An đến Phần Lan sinh sống, cứ vậy đã ngót nghét đã hơn một năm, đến nay ngoài ba mươi lăm cũng chưa từng có ý định lấy vợ khác, chỉ mở một cửa hàng theo sở thích của mình như vậy, cùng dì An nuôi dưỡng con trai nên người.
Nào ngờ chỉ trong một đêm, tạo hóa lại trêu ngươi, Ngạn Thanh mất đi cả ngôi nhà của mình, đau đớn hơn là mất đi một người mẹ thứ hai cùng anh gắn bó.
Lam Thanh Sương lúc này, không ngăn cản Ngạn Thanh uống rượu, vì cô biết chỉ có rượu mới khiến anh nguôi ngoai được phần nào nỗi đau mất mát kia.
Ngạn Thanh uống một chốc, lại thôi không uống nữa, cả người chìm vào trạng thái tĩnh tâm.
Anh cầm chiếc điện thoại bị cháy xém kia, lần nữa xem thật kỹ.
Một lúc sau, anh phát hiện ra thứ gì đó, liên thân thờ nói rằng.
"Quả nhiên là người của Đồ Sơn! Chiếc di động này, sau lưng có khắc một chữ "Trân" rất cầu kỳ, trận cháy này là liên can lớn đến Hàn Thái Trân"
Đường Bắc Ái nghe đến cái tên Hàn Thái Trân thì kinh người.
Đó không phải là cô gái con nhà nho giáo mà gia đình anh đã chọn làm đối tượng kết hôn cho anh sao? Tại sao lại có liên quan đến vụ việc lần này? Lẽ nào cô ta bản tính thực sự chính là ác độc tâm cơ như thế?Nếu đúng là vậy, cả Đường gia đều đã bị cô ta bịt mắt sao? "Ngạn Thanh, tôi cũng nghĩ trận cháy này không phải tự nhiên mà có.
Cửa hàng chúng ta kinh doanh đồ đáng giá dĩ nhiên sẽ cẩn thận, không có một vật dễ cháy