Một làn gió nhẹ thổi qua, bất giác lại khiến trái tim Lục Thiên Tình trở nên ảm đạm đến bức nhẹ bẵng.
Cô khẽ ngẩng mặt nhìn Thạch Tâm Hân, phát hiện ra lúc này linh hồn của anh dường như đang trôi dạt ở một nơi vô định nào đó.
Trong ánh mắt kia, tôn tại một loại cảm xúc bi thương, chẳng thể diễn tả được bằng lời.
Cứ như một khối đá ngâm dưới lòng biển sâu, ngày này qua ngày khác chịu sự ăn mòn mà trở nên góc cạnh, bé nhỏ.
"Trời còn năng, em cứ định để anh đứng đây kể chuyện sao?"
Thạch Tâm Hân đột nhiên lên tiếng, cắt ngang cái nhìn có chút trầm lặng của cô.
Lục Thiên Tình sững ra, lại quên mất chuyện phải mời chồng vào nhà, liền cười chữa ngượng, đưa anh vào trong.
Thạch Tâm Hân vào đến nhà, quan sát một lượt, lại không gấp kể chuyện cũ mà nói vài câu phiếm với cô, có lẽ là muốn tìm một chút không khí thoáng đãng trước khi phải bước chân vào dãy hồi ức máu tanh đó lần nữa.
"Nhà hẳn không tệ nhỉ? Anh nghĩ làm một bác sĩ tiếng tăm như hắn, cơ ngơi ät hẳn phải hơn người"
"Là anh ta thích chọn cuộc sống tối giản, căn nhà này ngoài anh ta ra thì chỉ có một dì quản gia.
Hôm nay họ đều có việc bên ngoài cả rồi, chỉ có một mình em ở lại, xem như là người trông nhà free vậy.
Lục Thiên Tình vừa nói, vừa định bật điều hòa, xua đi cái nóng đang bốc cao đến đỉnh đầu cả hai.
"Ấy, em quên dưới sảnh không có điều hòa.
Nào, lên phòng em, ở đó có điều hòa, còn có một vườn kiểng phía ngoài, nhiệt độ mát mẻ mà thông thoáng lắm.
"
Lục Thiên Tình nói rồi, đưa Thạch Tâm Hân lên phía trên tầng, cả hai vừa đi vừa nói khá nhiều thứ.
Đến phòng của cô, Thạch Tâm Hân ra vườn quan sát vài khóm cây kiểng một chốc, lại khẽ hít một hơi sâu, nhận ra không khí ở đây thực sự rất sạch, còn sạch và thoáng hơn ở sân vườn nhà của anh.
Lục Thiên Tình lại mang một cốc cafe vào, đặt lên bàn, Thạch Tâm Hân uống một ngụm, liền chìm vào dòng ký ức cũ, hễ nhớ lại trái tim đều sẽ bị vỡ ra, toàn lực đau nhói.
"Hai mươi bốn năm trước, khi đó anh chỉ là con trai của một người dược sĩ mở hiệu thuốc bình thường.
Ba anh là Âu Lạc, mẹ anh thì họ Trần, họ lấy nhau được hai năm thì sinh ra anh.
Trong một đêm vắng, anh còn nhớ lúc đó tiết trời còn nóng đến độ có thể nướng chín người ta, khi cả nhà anh đang ngủ say thì một nhóm cướp hơn năm gã xông vào.
Mẹ anh khi ấy vừa mới sinh xong em gái, còn yếu vô cùng, em gái anh cũng còn rất bé, nằm ở trong nôi.
"
Thạch Tâm Hân dừng lại một chút, định thần lại trạng thái của bản thân, lại nói tiếp.
"Lũ cướp không nói một lời xông vào sát hại cả nhà anh, ba anh khi đó đã dùng toàn lực mà giấu anh vào một cái chĩnh gạo lớn, vừa đóng nắp lại thì ngay lúc đó, lũ cướp xông đến, giết chết ông ấy trước mặt anh, mẹ anh bất chấp lao vào can ngăn cũng bị chúng một dao tiễn về trời.
Lúc mẹ và ba anh ngã xuống, anh vĩnh viễn nhớ, máu của họ đã bắn vào đôi mắt của anh thông qua kẽ hở trong cái nắp chĩnh gạo, tanh và mặn đẳng vô cùng.
Anh sợ đến mức không dám khóc thét lên, vì bà ấy trước lúc chết đi, ra hiệu cho anh tuyệt đối không được lên tiếng"
Cả không gian cũng chìm vào im lặng, Lục Thiên Tình lúc này cũng chìm vào câu chuyện của Thạch Tâm Hân, cả người cô bất động như một pho tượng không có sự dịch chuyển nào.
"Sau đó, chúng phóng hỏa đốt nhà, anh nhìn ra kẽ hở thì thấy chúng bắt em gái đi.
Anh cũng nghĩ mình sắp chết vì ngạt khói, thì ba nuôi đã đến kịp thời và cứu anh ra từ cái chĩnh gạo đó.
Chỉ một mình anh, còn ba mẹ anh đã hóa thành tro tàn, em gái mới sinh cũng đã không còn tung tích gì nữa, suốt hai mươi bốn năm qua, anh chưa từng dừng việc tìm kiếm nó.
"
"Cô ấy, tên là gì?"
Lục Thiên Tình thuận theo câu chuyện đang kể, lại hỏi một câu, cô biết có lẽ câu hỏi này có vẻ ngớ ngẩn trong loại trường hợp này, nhưng ngoài dùng nó để đánh tỉnh tâm trí mình ra, chẳng còn câu nào nữa.
"Em gái anh và anh đều trùng hợp sinh ra vào tháng tư trong hai năm cách xa nhau, vì vậy tên lót đều là chữ "Tư" cả, anh là Tư Tôn, em ấy là Tư Kỳ.
Tôn của tôn quyền, kỳ của kỳ vọng.
Chẳng ngờ, mệnh chẳng như tên,