Biến cố lớn lân này đã nuốt chửng đi một nửa nhân khí của nhà họ Thạch.
"Thiếu phu nhân cô về rồi! Suốt thời gian qua cô đã đi đâu vậy chứ? Mọi người hiện nay đều rất suy sụp, đặc biệt là nhị thiếu gia, đã vì chuyện này mà năm liệt rồi, cô hãy lên an ủi cậu ấy một chút nhé.
Thời gian này cậu ấy rất cần cô ở bên cạnh""
Lão Hạ vừa trông thấy bóng dáng Lục Bối Di trở về đã lập tức nói, nhưng không hay biết răng người phụ nữ này vốn dĩ không phải là chủ nhân thật sự của ông ta.
Lục Bối Di trưng ra một gương mặt như chẳng có chuyện gì, nghe đến cụm từ "năm liệt"
lại bất giác như nghe phải tin xấu mà nhăn mày một cái, bắt đầu dò la tin tức từ lão Hạ.
"Ông nói chồng của tôi đã nằm liệt? Tại sao vậy? Tại sao lại liệt? Như vậy đã bao lâu rồi?"
"Chỉ mới hôm qua thôi, cậu ấy dầm mưa bị nhiễm lạnh, lại cộng thêm cái chết đột ngột của lão gia nên bị sốc, nay tỉnh thần vẫn không cách nào vực dậy nổi.
Thiếu phu nhân, mọi sự phải trông cậy vào cô rồi, lão gia ở dưới suối vàng chắc chắn cũng không muốn mọi người mất đi ý chí sống như vậy"
Lão Hạ sụt sùi nói, trong đôi mắt kèm nhèm lại có pha loãng một chút nước mắt bi thường.
Cũng đúng, ông đã theo Thạch Vũ lâu như vậy mài "Tôi biết rồi, ông đi làm chuyện của mình đi"
Lục Bối Di nhàn nhạt nói, nhưng trong đầu cô ta lúc này lại nghĩ không thông suốt một vài chuyện rồi.
Nhưng lão Hạ còn chưa kịp đi khỏi, Lục Bối Di đã gọi với theo.
"Này, có gọi bác sĩ đến xem cho anh ấy chưa?"
"Vâng, đã gọi rồi, bác sĩ nói nhị thiếu gia tinh thần vốn đã yếu, lại có gốc rễ bệnh nên từ trước, bây giờ có dịp suy sụp như vậy cũng không biết bao giờ mới có thể trở lại bình thường.
"
lão Hạ trả lời xong, cũng ủ rũ rời khỏi đó.
Lục Bối Di nghe xong tâm cũng rơi vào trầm tư, đến cái bóng dưới chân cũng trở nên có hình hài khó chịu.
Những tưởng sẽ được rơi vào một chỉnh vàng, không ngờ người chồng tốt này còn chưa gặp mặt thì đã nằm phế nằm liệt như thế, còn không biết bao giờ sẽ trở lại bình thường, cô ta làm sao có thể chấp nhận việc mình sẽ phải chăm sóc người như vậy cả đời chứ? Lục Bối Di chỉ muốn hưởng thụ, hoàn toàn không muốn bỏ công sức ra dù chỉ một chút nào.
"Di Di, về rồi sao? Về rồi thì vào trong thắp hương cho bố một chút, lúc còn sống bố cũng yêu thương em không kém gì con ruột, bây giờ có lẽ!
Cũng chỉ còn chờ đợi mỗi mình nén hương của em thôi.
"
Thạch Tâm Thất xuất hiện từ phía sau, lặng lẽ vỗ lên vai Lục Bối Di một cái, ánh mắt không có chút sức sống nào hướng vào trong nhà, nơi có chiếc tủ thờ vừa mới lập.
Lục Bối Di thầm quan sát người "anh chồng"
xa lạ trước mắt, chợt nhận ra anh ta điển trai không thua kém gì Thạch Tâm Hân, chỉ tiếc là phần băng tang trắng trên đầu đã che đi một nửa dung mạo hồng hào tự tin vốn có.
Cô ta vờ vịt khẽ gật đầu, giả vờ mang dáng vẻ mất mát bi thương cùng Thạch Tâm Thất đi vào trong, đứng trước tấm di ảnh của người đàn ông tội nghiệp vừa mất, không có lấy một chút run sợ nào, rút ra vài nén hương miễn cưỡng khấn vái vài cái, liền cắm vào lư hương.
Nhưng đồng thời những nén hương mà cô ta cắm lại bốc cháy rừng rực, cảnh tượng tâm linh này đã khiến những người có mặt gần đó phải kinh sợ một phen, ngay cả Thạch Tâm Thất cũng phải được dịp sững sờ.
Để trấn an lòng người, Lục Bối Di liên nói, gương mặt cũng diễn một chút vẻ thống khổ.
"Có lẽ là bố nhớ em quá, bố mất đã hai ngày như vậy em mới trở về nhà, đúng là quá bất hiếu: Những người gân đó có người nghe xong thì lại khóc càng to hơn nữa, cô ta cứ vậy mà đã mua chuộc thành công lòng đồng cảm của những người chỉ mới gặp lần đầu.
Lễ tang này đối với Lục Bối Di không có chút đe dọa gì cả.
"Khóc thì diễn cho thật một chút, nếu không những giọt nước mắt cá sấu đó của chị người khác nhìn vào lại còn ngỡ là chị rất vui.
"
Thạch Tiểu Phong từ bên ngoài đi vào, gương mặt thấm đẫm nước mắt, đến hai má cũng bị nỗi đau to tát triền miên này làm cho đỏ ửng, thẳng thắn nói vào mặt Lục Bối Di.
Lục Bối Di dĩ nhiên là có chút giật mình, nhưng chỉ trong thoáng chốc