Cuộc nói chuyện lúc đầu tưởng chừng như rất bình thường cuối cùng lại chuyển thành một cuộc nói chuyện không khoan nhượng.
Đường Dung Thành đối với những lời lẽ cứng cỏi của cô gái mới gặp lần đầu đang ngồi phía trước mặt, biểu cảm cũng trở nên trơ ra, nhất thời không biết phải nên nói gì.
Ông cũng suy nghĩ không biết cô lấy dũng khí khí ở đâu ra mà lớn tới như vậy! "Chú Đường, thứ cho cháu to gan lớn mật, nhưng thật sự trong chuyện này cháu và Bắc Ái chưa từng làm gì sai, hy vọng chú sẽ suy nghĩ thoáng hơn, đừng mang chuyện hôn nhân cả đời người làm gánh nặng cho anh ấy.
Lam Thanh Sương lại nói thêm, cô chỉ là muốn bày tỏ cảm xúc trong lòng mình, hoàn toàn không muốn đối đầu với ông.
Chỉ là thói kiêu ngạo do bố nuông chiều từ nhỏ đã thành quen, nên cô không biết phải dùng thái độ dịu dàng như thế nào để nói chuyện với người khác.
"Tôi biết cô mồm miệng nhanh nhảu, nhưng điều đó cũng sẽ không thay đổi được quyết định của tôi đâu.
Bắc Ái chỉ có thể cưới Thái Trân, còn phần của cô vẫn nên tìm một người xuất sắc hơn để gả vào, ít nhất là người đó sẽ chịu đựng được tính khí không xem ai ra gì của cô.
"
Đường Dung Thành lắng lặng uống một ngụm cà phê, lại dẹp xuống thái độ tức giận của mình, nghiêm túc nói, đồng thời chỉ trích cô là người không có giáo dục.
Lam Thanh Sương biết rõ cũng không thể thuyết phục được người đàn ông cố chấp này, trong mắt ông lúc này chỉ có hào quang của Hàn Thái Trần mà ông chưa rõ đó, cũng không muốn nói nhiều nữa, cô chỉ để lại một câu trước khi rời đi.
"Nếu vậy phiên chú Đường hãy có được sự đồng ý của Bắc Ái trước đã, nếu như anh ấy chấp nhận, cháu sẽ chịu thua và rút lui mà không có một chút oán trách nào.
Bây giờ cũng đã trễ rồi, cháu còn có việc, cháu xin phép về trước.
"
Vừa nói rồi, cô cũng lẳng lặng đứng dậy, gật đầu một cái cho phải phép, không quên kèm theo một nụ cười điềm nhiên, sau đó rời đi.
Nhưng cô vừa bước ra đến tầng trệt, ngay vị trí quầy phục vụ thì đã gặp phải Ngạn Thanh.
"Ngạn Thanh, sao cậu lại có mặt ở đây vậy? Trùng hợp quát"
Ngạn Thanh vờ như không biết gì, liên nói.
"Tôi đến mua một chút hoa để trang trí lại cửa hàng chuẩn bị khai trương ấy mà.
"
Lam Thanh Sương dĩ nhiên là tin ngay, cô gật gù, sau đó nói thêm vài câu rồi tạm biệt Ngạn Thanh, rời khỏi cửa hàng trước.
Nhưng cô không biết, thực chất Ngạn Thanh có mặt ở đây cũng là vì cô.
Từ sau khi trở vê Giang, cô và Đường Bắc Ái đều hậu thuẫn cho Ngạn Thanh rất tốt, khiến anh cảm kích vô cùng.
Chẳng những họ giúp anh tìm một mặt bằng thuận lợi mà còn góp rất nhiều công sức để xây dựng nên một Giãn Kim thứ hai, tên mới của cửa hàng này chính là Thiên Tú.
Thiên Tú vài ngày nữa sẽ hoạt động, hơn nữa các mặt hàng chất lượng lần này còn hứa hẹn sẽ vượt mặt xa Giãn Kim lúc xưa.
Nhờ mối quan hệ ngày càng thân cận mà anh mới biết đến câu chuyện tình cảm đầy trắc trở của cô bạn thân mình và Đường Bắc Ái, đồng thời biết luôn cả câu chuyện Đường Dung Thành phản đối bọn họ ra sao.
Hôm nay khi vô tình bắt gặp Lam Thanh Sương đến quán cà phê này, Ngạn Thanh mới lén lút bám theo để tìm hiểu sự việc.
Có lẽ Lam Thanh Sương không biết chủ của cửa hàng này là một người bạn thân cũ của Ngạn Thanh, vì vậy anh rất dễ dàng vào trong, nhờ bạn cũ check camera xem rõ được nội dung cuộc nói chuyện của bọn họ.
Sau khi đợi người rời đi, Ngạn Thanh mới lẳng lặng tiếng vào trong khoang cà phê, ở dãy ghế phía xa xa đối diện, Đường Dung Thanh vẫn chưa vội về mà còn ngồi ở đó, trên bàn đang là một tờ báo mới, ánh mắt khô khan của ông vẫn bình thản mà lặng lẽ lướt qua những dòng chữ, cập nhật tin tức như thường ngày.
Ngạn Thanh biết đây là cơ hội để giúp đỡ cô bạn thân số khổ của mình, liền tiến lại gần, sau khi ngồi xuống ghế đối diện với ông mới từ từ lên tiếng, thẳng thắn nói thẳng.
"Chào ngài, tôi là người quen của cô gái xinh đẹp mà ngài vừa mới gặp mặt khi nãy.
"
Lúc này Đường Dung Thành mới khẽ ngẩng đầu lên, nhìn Ngạn Thanh, nhưng ánh mắt nói rất rõ ràng rằng tôi không muốn quan tâm đến cậu.
"Sao? Con nhãi đó thuyết phục ông già này không được nên muốn tìm người