Suốt hơn một tháng qua, Thạch Tâm Hân vẫn cứ bệnh không giảm mà nằm mãi một chỗ, theo thời gian, Lục Bối Di càng lúc càng khó chịu ra mặt, thái độ lạnh nhạt cũng càng vì thế mà thể hiện rõ ra ngoài.
Không muốn vào trong chăm sóc người bệnh, Lục Bối Di ngựa quen đường cũ, tự tiện vào phòng Thạch Tâm Thất, lục từ trong ngăn tủ cạnh giường anh ra vài chiếc thẻ đen vô thời hạn, mỉm cười hài lòng mà câm đi hai chiếc trong số đó, cũng không thèm quan tâm người khác nghĩ gì.
"Đúng là một cái mỏ sâu, đào mãi cũng chẳng hết!"
Lấy xong, cô ta mở cửa phòng ra ngoài, vừa hay lại chạm mặt Thạch Tiểu Phong đã đứng ngay trước cửa.
"Cô còn muốn gì nữa? Sao cứ bám theo tôi như âm hồn không tan vậy?"
Lục Bối Di gắt gỏng, thầm khinh bỉ Thạch Tiểu Phong cứ như một con sâu bám mãi trên người.
Thạch Tiểu Phong nhìn thấy hai chiếc thẻ đen trên tay Lục Bối Di, lập tức giằng lại, lớn tiếng.
"Lục Bối Di, cô trơ trên như vậy không biết xấu hổ sao? Những chiếc thẻ này đều là lãi công ty trong những năm gần đây, dùng để mở rộng thêm tập đoàn mới đấy.
Cô có biết bố và anh cả vất vả như thế nào mới kiếm được chúng không? Mau trả lại đây!"
Lục Bối Di xô ngã Thạch Tiểu Phong té xuống mặt sàn, cũng không muốn nhiều chuyện nên bỏ luôn hai chiếc thẻ vào trong túi, trừng mắt mà nạt nộ.
"Vậy thì sao? Tiên nhiều như thế cũng đâu thể nào tiêu hết, tôi có lấy một chút thì đã hề hấn gì, đừng có keo kiệt bủn xỉn quá đấy.
Còn nữa, đây không phải tiền của cô, không đến lượt cô lên tiếng.
"
Sau trận hung hăng đó, Lục Bối Di cũng lập tức rời đi, mặc cho Thạch Tiểu Phong đứng phía sau vẫn tiếp tục la ó gọi người quay lại.
Thạch Tiểu Phong nhìn theo bóng dáng của cô ta, hận đến nỗi siết chặt cả bàn tay của mình, cơ trên gương mặt cũng run lên từng đợt.
Là em gái cùng chung một dòng máu nên hiển nhiên Thạch Tiểu Phong rất xót cho anh trai.
Kể từ sau cái chết của bố, Phi Dạ có chút lũng đoạn, Thạch Tâm Thất phải gồng mình thức trắng cả tháng dài mới vực dậy được công ty, tóc trên đầu cũng lốm đốm vài sợi bạc.
Số thẻ đó nói không ngoa là được đánh đổi bằng cả sức khỏe, đến bản thân anh còn không dám động vào.
Nhưng nhìn Lục Bối Di như vậy cô có thể làm gì được chứ, hiện nay Thạch Tâm Hân thì nằm liệt một chỗ, Thạch Tâm Thất lại đột nhiên đi du lịch xa, bố cũng không còn, cả căn nhà này Thạch Tiểu Phong nhiều lúc cũng không còn sức để chống đỡ nổi nữa.
Nhưng cô cũng trách anh trai mềm lòng, cứ nuông chiều mãi những yêu cầu ngày càng quá quắt của Lục Bối Di, thậm chí thời gian trước còn đưa cho cô ta một chiếc thẻ, vì vậy mới khiến cô ta tùy tiện như thế.
"Tôi sẽ không để con đàn bà như cô phá nát cái nhà này đâu.
"
Thạch Tiểu Phong tự nhủ, sau đó liền vào phòng của anh trai, gom hết những số thẻ còn lại mang qua phòng mình, thận trọng cất đi vào một chỗ không ai hay biết.
Cô không tin Lục Bối Di lại đám mò đến tận phòng của cô.
Xong xuôi, cô liên mang một bát cháo vào phòng của Thạch Tâm Hân, nhất định phải dỗ để anh ăn được.
Thạch Tâm Hân nằm im trên giường, thấy có tiếng mở cửa thì cứ tưởng là vợ, sắc mặt lập tức thay đổi, nhưng vừa trông thấy em gái thì trở lại đáng vẻ ảm đạm sầu não như thường.
"Anh đừng hy vọng nữa! Hân, anh phải chấp nhận một sự thật là Lục Bối Di đã thực sự thay đổi rồi"
Thạch Tiểu Phong vừa đặt bát cháo xuống cạnh giường, vừa mệt mỏi nói.
Cô không mệt vì gánh trách nhiệm thay vợ chăm sóc anh, nhưng cô lại mệt vì trong đôi mắt của anh, ngay cả một chút chào đón cô cũng không có.
"Di Di!
Cô ấy lại đi nữa rồi sao?"
Thạch Tâm Hân lên tiếng, một câu nói ra lại làm vỡ nát đáy lòng, anh không biết tại sao vợ lại xa cách mình như vậy.
"Cô ta vừa trộm thẻ từ phòng của anh cả, lại đi rồi.
"
Thạch Tiểu Phong hằn học, vì cô biết Thạch Tâm Hân biết rõ chuyện này nhưng vẫn cố ý làm ngơ.
"Phong à, em đừng dùng chữ trộm!
Có lẽ là cô ấy! ""Anh còn định dung túng bao che cho cô ta thêm bao lâu nữa? Sự thật là cô ta đã thay đổi và cả cái nhà này ai cũng biết! Anh à, anh nhìn vào