Ngày hôm sau, Lục Thiên Tình liền đi tìm Thạch Tâm Thất.
"Là anh đã chuyển sofa của tôi đi?"
Thạch Tâm Thất vẫn chú tâm tưới những chậu hoa mini được treo phía trên cao, trong những chiếc chậu nhỏ xinh xắn, chiếc tay áo len mỏng màu trắng được xoắn gọn lên tới phần khuỷu, trông anh thật ưu nhã điềm đạm, cứ như đã rũ bỏ hết mọi phiền não của thể giới này mà chú tâm vào những chậu hoa kia.
Gương mặt điển trai, nhìn theo góc độ nghiêng lại càng toát lên mười phần tuấn mỹ.
"Anh cả, tôi đang hỏi anh đấy: Lục Thiên Tình níu lấy tay áo của anh, lặp lại câu hỏi một lần nữa.
"Thì sao?"
Thạch Tâm Thất dửng dưng nói.
"Anh! Sao anh có thể tùy tiện như vậy chứ?"
"Tôi tùy tiện chỗ nào? Như vậy chẳng phải sẽ kéo gần hơn khoảng cách của hai vợ chồng sao?"
"Tôi không cần anh quản, như vậy Hân! Cũng sẽ khó chịu lắm đấy"
Lục Thiên Tình giãy nãy.
"Nó cũng chẳng nói với tôi là nó khó chịu!"
Thạch Tâm Thất bình tĩnh đáp, ngữ khí nhẹ như mây bay trên trời, nghe không có trọng lượng nhưng thực lại rất có trọng lượng.
Anh chính là đang trêu chọc cô.
Lục Thiên Tình á khẩu.
Cô biết có nói tiếp cũng bằng thừa, liền hung hăng bỏ đi.
Liên tục những tuần dài sau đó, cô phải ngủ dưới sàn nhà lạnh lão.
Mà Thạch Vũ cũng không hề hay biết có thay đổi gì, Lục Thiên Tình đối với chuyện này càng không muốn để cho ba chồng biết.
Chút chuyện vặt này, cô có thể chịu đựng được.
Tiết xuân ấm áp, vạn vật ươm chồi nảy lộc, khắp nơi đều rộ lên một màu sắc căng tràn mướt mắt xanh tươi.
Hoa ngoài vườn đều đã rộ, lá xanh nhú chồi non biên biếc, vạn vật đầu mùa đều đẹp đẽ rạng ngời, khoe hương khoe sắc thu hút bướm ong.
Từ sớm, Lục Thiên Tình ra vườn hái một ít hoa nhài, cô cẩn thận cắm tỉnh tế vào chiếc chậu nhỏ đặt trên bục cửa sổ.
Hương thơm phảng phất, ít nhiều gã chồng ngốc ấy sẽ có thể ngủ ngon hơn.
Cô cũng chẳng biết từ bao giờ, bản thân đã bất giác mà quan tâm tới cảm nhận của anh ta như thế.
Có lẽ vì tuy anh ta thực sự thô kệch, nhưng suy cho cùng vẫn có chút đáng yêu.
Trải qua những năm tháng thế này, Lục Thiên Tình ít nhiều gì cũng đã biết cách chăm sóc cho Thạch Tâm Hân, nghị lực phục hồi của anh vì thế mà phát triển rõ rệt.
Tuy vẫn nằm im một chỗ như vậy, nhưng khí sắc thực đã tốt hơn nhiều.
[Hôm nay tôi muốn canh cà ri.
] Thạch Tâm Hân chỉ vào bảng thực đơn mà chính cô đã làm sẵn, ngón tay dịch chuyển đến phần thức ăn đồ họa có màu cam của bí ngô.
Gương mặt nhẹ giãn ra như một đứa trẻ được quà.
"Ăn nhiều sẽ không tốt, anh đã ăn cà ri suốt bốn ngày trên một tuần rồi"
Thạch Tâm Hân nghe thế, tỏ vẻ không vui mà ném bảng thực đơn xuống đất.
Chê anh trẻ con cũng được, nhưng anh đã nghiện món cà ri đó của cô.
"Được được, đừng giận.
Tôi nấu cho anh.
"
Cô nói rồi, nhặt chiếc bảng lên, đặt lên bàn, xoay người ra khỏi phòng, vừa hay lại đụng mặt Thạch Tâm Thất đang chuẩn bị đưa tay gõ cửa.
"Em trai của anh cũng quái gở khó chiều y như anh vậy.
Cô để lại một câu nói rồi mới rời đi.
Thạch Tâm Thất đi vào trong, vô tình bất gặp khóe môi Thạch Tâm Hân đang cong lên, dịu nhẹ thành một nụ cười.
"Em cười ư?"
Thạch Tâm Thất ngồi xuống mặt đệm, ngạc nhiên nói.
"Lạ lắm sao?", Thạch Tâm Hân hững hờ.
"Chỉ là lâu lắm rồi, anh không thấy em cười như vậy"
"Vi em phát hiện, ở với cô ta thực sự rất vui.
Cô ta tuy náo nhiệt nhưng không khiến em khó chịu.
"
Thạch Tâm Hân nói khẽ, gương mặt điển trai lộ ra chút ý cười.
Anh cũng không rõ tại sao lại nói như vậy.
"Hân, chẳng lẽ em! "
"Sẽ không có chuyện đó.
Em chỉ muốn được vui vẻ một chút trước khi lái thuyền vào giữa phong ba thôi.
"
"Nếu em không nói, anh thực sự sẽ nghĩ em bị ngốc thật"
Thạch Tâm Thất nói khẽ một câu, đột nhiên anh lại cảm thấy Thạch Tâm Hân hiện nay có chút gì đó khác lạ so với Thạch Tâm Hân lúc trước.
Người em trai này, dường như đã có sinh khí phục hồi, hơn nữa trong ánh mắt đó, anh còn thấy được một loạicảm xúc diệu kỳ mà lúc trước rõ ràng đã thất lạc từ lâu.
Tối đó sau khi uống một ít sữa, Lục Thiên Tình liền chuẩn bị ngủ.
Cô đóng cửa sổ lại, chỉnh lại điều hòa cho Thạch Tâm Hân, quét dọn phòng ốc một lượt rồi mới ngả lưng xuống tấm đệm rất mỏng được lót tạm dưới sàn nhà.
Mà gã đàn ông nằm trên kia lại ung dung tự tại như vậy.
Lục Thiên Tình tự đánh giá bản thân cô chẳng khác gì một người mẹ, lo lắng cho