Chỉ nghe hự một tiếng, người đàn ông số khổ đó thậm chí đến khi chết đi, vẫn không hiểu có chuyện gì đang xảy ra với mình.
Còn chưa kịp bàng hoàng thì Lục Động đã ngã xuống đất, biến thành một thân xác lạnh lão, máu đỏ loang ra, ướt đẫm chiếc áo phủ bạc đang mặc trên người.
"Cậu!
Trời ơi, cậu giết người rồi, cậu giết lão gia rồi!
Không, lão gia! Lão gia! "
Lương Hương Hảo tỏ vẻ rất đau đớn và mất mát trước cái chết của chồng, gào rú mà ôm lấy thân xác của Lục Động khóc lớn, liên tục chỉ trích Thạch Tâm Hân là kẻ giết người.
Nhưng Thạch Tâm Hân đối diện với chuyện này lại hết sức bình thản, khẩu súng trên tay từ từ hạ xuống, thậm chí thấy khói vẫn còn bốc ra.
Nhìn người vừa chết đi, sự phẫn nộ trong lòng anh mới hạ xuống được tám phần.
Đây là cái giá phải trả cho việc tàn sát cả gia đình anh năm đó.
Cơn giận đã nuốt đi lý trí của anh, bây giờ anh đã giết người rồi, người đó còn là bố của vợ, thì những ngày tháng sau này anh phải đối diện với cô thế nào chứ? Nhưng nghĩ lại, chuyện này so với nỗi hận trong tim thì hoàn toàn không thấm thía gì! Trên đời này, có vay ắt phải có trả.
"Mẹ có thể tố cáo con, hoặc làm những gì mà mẹ muốn! Kết cục của ông ta, lẽ ra từ đầu ông ta phải tự mình biết trước.
Kẻ ác thì không thể sống quá lâu! "
Anh nói rồi, lại cất khẩu súng vào túi áo, dáng đi như người mất hồn mà rời khỏi nhà họ Lục.
Không phải anh run sợ khi tay mình đã thấm máu người, mà anh lo lắng khi nghĩ đến gương mặt của vợ trong tương lai.
Liệu rằng kết cục này sẽ mang đến một hướng đi như thế nào cho vợ chồng họ? Thạch Tâm Hân đi rồi, Lương Hương Hảo mới ở trong mà thôi khóc lóc, bà ta vuốt nhẹ thi thể vẫn còn chút ấm của chồng, thật sự là có chút đau lòng với người đã từng gắn bó rất lâu, nhưng không còn cách nào khác.
"Lão gia!
Xin lỗi, mong ông hãy tha thứ cho tôi! Tôi như vậy cũng vì con gái chúng ta cả! Nếu có kiếp sau, chúng ta vẫn làm vợ chồng!
"
Lương Hương Hảo gạt đi một giọt nước mắt, lại lập tức lấy điện thoại, nói tin tức này cho Lục Bối Di biết.
Quả nhiên giữa máu mủ ruột rà, luôn có một mối liên hệ tâm linh nào đó mà khoa học không thể giải thích được.
Khi Lục Thiên Tình đang ở trong bếp thì đột nhiên, ngực bị nhói một cái đến điếng người, cơn đau đến bất chợt khiến cô phải làm rơi cả chiếc nắp xoong từ trên tay xuống đất, tạo ra một tiếng động không nhỏ.
Một cơn gió thổi qua, len lỏi vào khung cửa sổ khép kín khiến cô rùng mình vì lạnh.
Là một cái lạnh đến từ hư vô.
"Gì vậy? Tình, em làm sao vậy?"
Phó Thành nghe thấy tiếng động, vội vã vào xem, thấy cô đứng ngẩn ngơ như mất hồn thì không khỏi lo lắng, thậm chí đến chảo thịt kho cũng sắp khét luôn rồi mà cô vẫn không hay.
Anh lập tức tắt lửa bếp, lúc này Lục Thiên Tình mới sực tỉnh, nhưng cái lạnh khi nãy thì vẫn còn.
"Thành!
Vừa rồi tôi đột nhiên có một cảm giác rất kỳ lạ"
Cô vội nói, lại chạy vụt đến mà hé mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy mây lãng đãng trên trời đều chuyển thành màu đen, dự báo sẽ có một cơn mưa lớn đổ xuống ngọn núi hiu quạnh này.
"Cảm giác? Em nói rõ xem!"
Phó Thành thay cô nêm lại chảo thịt kho một chút, nói.
Lục Thiên Tình lắc đầu không rõ: "Tôi không biết.
Nhưng mà, cảm giác này rất giống với khi!
Mẹ tôi mất đi!
Thành, tôi thực sự thấy không tốt"
Phó Thành lắng nghe, khóe mắt vương vấn vài tia trâm mặc.
Họ đã bị nhốt ở căn nhà rách nát trên núi này hơn nửa năm rồi, ngay bây giờ đừng nói đến cảm giác, thậm chí có mang anh ném ra giữa đường phố anh còn cảm thấy hoang mang.
Dù đã ở quá lâu, nhưng ý chí khao khát tự do thì chưa bao giờ tắt.
"Tình, đừng nghĩ nhiều nữa.
Có lẽ là do em quá nhớ nhung người nhà mà thôi.
"
"Không! Tôi chưa bao giờ có cảm giác như vậy từ sau cái chết của bà ấy.
Thành, tôi muốn ra ngoài! Anh có nghĩ chúng ta đã đến lúc nên trốn khỏi đây rồi không?"
Phó Thành cười khổ, ý nghĩ này đâu phải là anh không biết chứ: "Tôi biết em muốn rời khỏi đây, bản thân tôi cũng muốn thoát khỏi nơi này.
Nhưng mà bây giờ, dẫu có mở tung cánh cửa chết tiệt đó ra thì chúng ta, cũng không ai dám bước chân ra ngoài nửa bước.
"
Lục Thiên Tình lắng nghe, lại hụt hãng, cô biết