[Thuốc! trích! thai?] Trong gang tấc, cụm từ vốn bình thường kia lại như có ma lực, giáng thẳng từng đòn mạnh mẽ vào thần trí bình tĩnh của cô đến choáng váng cả mặt mũi.
[Hỏi như thế, chẳng lẽ anh ta đã thấy Uyển Nhi! ] Trong lòng Lục Thiên Tình cười khổ, cô là đang lâm vào cái hoàn cảnh khốn kiếp quái gở gì thế này? "Anh! Anh nói càn gở gì thế chứ? Mau buông ra!"
Lục Thiên Tình giãy nảy, cố gắng vùng khỏi sức lực đang mạnh mẽ mà áp chế cánh tay mình bên trên.
"Càn gở?"
Thạch Tâm Thất hỏi ngược lại.
Chính mắt anh đã thấy lọ thuốc đó, bây giờ người phụ nữ trước mắt lại giả ngốc mà hỏi ngược lại.
Có phải là đang cố tình bốn cợt anh không? "Phải, anh nói năng càn gở! Tôi không biết anh đang nói gì.
Mau buông ra đi, anh đang trái phép đối với tôi đấy"
Lục Thiên Tình mạnh miệng nói.
Cô làm sao có thể thừa nhận rằng bản thân đưa cho Uyển Nhi lọ thuốc đó là vì muốn cứu cô ấy kia chứ.
Lọt vào tai Thạch Tâm Thất, có khi còn thành ra một câu chuyện cười.
Huống hồ, chuyện vặt vãnh này lại liên quan đến sở thích bí mật của ba chồng, cô làm sao dám lôi ông vào, tạo mầm tai họa.
"Tôi là anh chồng của cô, nếu muốn, tôi còn có thể trái phép hơn nữa!"
Lục Thiên Tình im lặng trước câu nói đó.
"Lục Bối Di, cô thực tâm là không muốn mang thai? Hành động hôm nay nói lên rất rõ ràng, cô không xem Hân ra gì cả, có phải trong lòng cô vẫn luôn mắng nó là phế nhân đúng không?"
Thạch Tâm Thất gắn giọng.
Cô sững người, tai lùng bùng như nghe phải thứ gì đó rất ấu trĩ.
Mang thai với Thạch Tâm Hân ư? Đó là chuyện mà cô xem là điên rồ bệnh hoạn nhất trên đời.
Cô không xem thường anh ta, nhưng hiện tại cô ghét anh ta là chuyện không thể chối cãi.
"Tôi không có.
Mọi chuyện cũng không như anh nghĩ.
Nó chẳng có chút liên quan gì đến anh ta!".
Ngôn Tình Hay
"Vậy thì nói!", Thạch Tâm Thất ngược ngạo vẫn không bỏ qua cho cô.
"Nếu không nói, vậy tôi cứ trực tiếp đi tìm cô ta là được!"
Thạch Tâm Thất đe dọa, sau đó buông tay cô ra.
Lục Thiên Tình điếng người, nếu hỏi đến Uyển Nhi, vậy chẳng phải nói đến cả việc nuôi thỏ của Thạch Vũ, việc ép gả của mẹ kế, hoặc gián tiếp chính là mang cả nhà họ Lục của cô ra làm trò cười hay sao? Hơn nữa, thân phận của cô tráo đổi rắc rối như vậy, một chút sơ sẩy có thể lộ ra ngay lập tức, hơn nữa hậu họa sẽ khó lường.
"Không cần! Được rồi, tôi sẽ nói cho anh biết.
Lục Thiên Tình không thể vì một lọ thuốc mà cược lớn như vậy, liền nghĩ ra một phương án hoàn hảo nhất, nửa đúng lại nửa sai ứng phó với Thạch Tâm Thất.
"Chuyện là, gần đây cha của tôi có nhã hứng nuôi thỏ.
Nhưng chắc là do chăm sai cách, nên lũ thỏ mang thai được một thời gian đều bị sảy, thai non còn sót lại không biết cách lưu hết ra ngoài, vậy nên lũ thỏ rất ốm yếu.
Uyển Nhi cũng vì thế mới đến đây, hỏi tôi có biết chỗ mua lọ thuốc trích thai dành cho thỏ kia không, thuốc ấy ở trấn không có.
"
"Đó là lý do cô xuất hiện ở đây? Để tìm thuốc?", Thạch Tâm Thất nhíu mày, anh vẫn cảm thấy không thể tin lắm.
"Đúng, tôi định tìm thuốc, nhưng ở đây không có.
Vậy nên mới hỏi vài người làm, họ mới chỉ nơi để tôi bảo Uyển Nhi đi mua thuốc, sau đó tôi sắp xếp lại nơi này thì anh!
Lục Thiên Tình cười khổ.
Cô cũng quá khâm phục bản thân có thể nói dối trắng trợn như vậy mà không có chút chớp mắt.
Thạch Tâm Thất đãm chiêu nhìn cô, có lẽ anh đang cố gắng để tìm ra lỗ hổng trong câu chuyện này.
Lục Thiên Tình lo lắng đến độ trán cũng tuôn cả mồ hôi.
Thạch Tâm Thất đột nhiên hừ lạnh, sau đó khó chịu mà quan sát cô, chỉ nói đúng một câu duy nhất.
"Tốt nhất là cô đừng có giở trò.
"
Nói xong liền rời đi.
Lục Thiên Tình đứng chôn chân tại đó, tâm trí vẫn còn chưa buông thõng được phần nào, cứ theo cái tên Thạch Tâm Thất kia mà cảnh giác cao độ.
Rất lâu sau cô mới thở phào, xem như chuyện này cũng đã có thể bình ổn mà trôi qua, không liên lụy ai cả.
Thạch Tâm Thất trở về phòng, anh sau khi giải quyết xong công việc riêng thì liên gọi cho một số máy có lưu cái tên "Tam Đường", là trợ lý thân cận của anh.
"Đường, sau khi xong việc, đến trấn Tô Thanh tra một chuyến, xem có phải đích thực Lục Động, cha của nhị thiếu phu nhân đang nuôi thỏ không.
"[Hả!.
] Chỉ một chữ thôi, nhưng Thạch Tâm Thất có thể nghe ra được Tam Đường bên kia đang