Lục Thiên Tình cũng không thể hiểu tại sao những từ ngữ kia lại mang sức ảnh hưởng lớn như vậy.
Đám đàn ông cười cợt khoái chí, sau đó vài gã đã bắt đầu liếm mép, nói lớn.
"Đừng có mà hù dọa bọn tao.
Hôm nay, tao phải thưởng thức được người phụ nữ của Thạch Tâm Hân, bọn tao, sẽ lần lượt từng người một!
Tiếp đó, không để chậm trễ thêm cơ hội, hai gã lao tới túm lấy cô giữ chặt, một gã điên cuồng cúi xuống hôn vào cổ, xé nát chiếc áo trên người cô, lộ cả nội y ra ngoài.
Một gã lại đứng đó, lấy điện thoại ra, chuẩn bị quay lại.
"Không, thả ra! Không! ", cô điên cuồng gào lớn muốn rách cả khoang họng, nước mắt đầm đìa.
Trong đầu Lục Thiên Tình lúc này có một suy nghĩ, nếu cô thực sự bị làm nhục, vậy cứ trực tiếp chết quách đi cho xong.
Nhưng bất ngờ "Đoàng" một tiếng, chỉ thấy ba giây sau, gã cặn bã kia gục trên người cô, một viên đạn xuyên thẳng qua đầu gã, máu từ từ tràn ra, ướt cả vùng ngực trắng mịn của cô.
Nơi rừng núi âm u, lại trở thành một cảnh tượng rừng thiêng đẫm máu.
"Á! ", Lục Thiên Tình hét lớn vì sợ hãi, cô lập tức đẩy cái xác trên người ra, thất kinh hồn vía.
Tất cả dừng lại mọi hành động, phóng tầm mắt nhìn về phía trước, chỉ thấy một người đàn ông với gương mặt hao hao giống tử thần, đang đứng cách đó rất gần, súng trên tay dần dần hạ xuống, khói trắng từ đó lặng lẽ bốc ra.
Lục Thiên Tình kinh sợ, bởi người bản phát súng vừa rồi chính là Thạch Tâm Thất.
Cô có thể thấy được dáng vẻ đã từng vội vã như thế nào của anh, bởi bộ vest cũ trên người anh vẫn còn chưa kịp thay xuống.
"Mày! Mày đã giết chết lão Hạ!
Vừa dứt lời, lại một phát súng xuyên qua bàn tay, khiến chiếc điện thoại trên tay gã kia rơi xuống, gã ôm lấy bàn tay đẫm máu, gào rú lên như một con thú dữ bị thương.
"Nếu còn cử động, súng của tao sẽ tiên bọn mày xuống Diêm vương, bầu bạn cùng gãt" Thạch Tâm Thất nói xong liền ra hiệu, lập tức một nhóm năm người đàn ông phía sau xuất hiện, dìu lấy hai cô gái còn bất tỉnh nhân sự, đồng thời vây bắt lấy ba tên sở khanh kia, cùng lúc áp đi.
"Thạch Tâm Thất, mày đã giết người.
Mày sẽ không yên với Hạ gia đâu! Haha.
.
Tràng cười còn chưa dứt, chỉ nghe rắc một tiếng, gã ta vừa lên tiếng, đã ngã phịch ra đất.
Cổ gã đã bị bẽ gãy, chết không kịp ngáp.
"Ngu dốt!", Thạch Tâm Thất quăng ra một câu.
Hai gã còn lại bị dọa cho hồn xiêu phách tán, im lặng không còn dám nói gì.
"Thạch thiếu, nên xử lý thế nào?" "Giúp hai gã cắt đứt thất tình lục dục đi!" "Không!!.
Thạch Tâm Thất, mày là thằng khốn! Cha của tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu!", hai gã vùng vẫy, dĩ nhiên hai gã hiểu ý nghĩa của câu nói kia là gì.
Tiếng la hét nhỏ dần, nhóm người kia cũng mau chóng khuất dần sau rừng cây rậm rạp.
Thạch Tâm Thất lúc này mới tiến đến gần Lục Thiên Tình, lẳng lặng cởi bỏ lớp áo khoác bên ngoài, choàng lên người cô.
Cô hoảng sợ, ôm chặt lấy chiếc áo trên người, đầu tóc rối bời không thể che giấu được sự hoảng loạn.
"Tại sao lại không nghe lời tôi?" Thạch Tâm Thất nhìn Lục Thiên Tình, cô run rẩy, sắc mặt trắng xanh, nói không thành tiếng.
Cô khẽ ngẩng mặt nhìn Thạch Tâm Thất, ánh mắt của anh lạnh lẽo vô cùng, như thể muốn giết chết cô ngay bây giờ vậy.
Nhưng cô không khóc, tuyệt đối không khóc.
Cảnh tượng vừa rồi đã dọa cho cô mất hết thần hồn, thần trí tán loạn.
"Tôi! Chỉ muốn tìm nấm.
.
", cô lắp bắp.
Nếu vừa rồi Thạch Tâm Thất không đến kịp, thì cô sẽ như thế nào? Anh chỉ nghĩ đến đó thôi đã hận đến mức không thể băm vằm bọn khốn kia ra làm một ngàn mảnh.
Thạch Tâm Thất không nói gì nữa, anh bế cô lên, trở vê nhà trọ.
Khỏi phải nói, Thạch Vũ đã tức giận đến thế nào.
Nhưng ông sau khi biết cô vào rừng chỉ để tìm nấm chữa chân cho Thạch Tâm Hân, thì cơn thịnh nộ được xoa dịu.
Sau khi đưa cô về phòng, Thạch Tâm Thất cũng bỏ đi.
Chỉ là anh đi đâu, không ai biết được.
Ở trong phòng riêng, Thạch Vũ cũng lấy ra một xấp giấy quan trọng, ký tên vào đó, cho người lập tức gửi về thành phố Giang ngay trong đêm.
Trên đó ghi một dòng chữ "lý do rút vốn đầu tư, vì Lương gia ông đã sinh ra một đứa cầm thú nhân phẩm bại hoại!"Lục Thiên Tình trở về phòng, cô vừa bật đèn, đã thấy Thạch Tâm Hân ngồi im lặng trên giường, nhìn cô chăm chăm.
Anh ngồi trong bóng tối, lặng lẽ cứ như