Và chuyện một đại mỹ nữ sắc nước như Tô Mẫn Ái hóa ra là một đứa con riêng bên ngoài của Tô lão gia, qua miệng Phó Dung bây giờ cô cũng mới được biết.
Liên kết lại những gì Phó Dung vừa kể, Lục Thiên Tình không còn cảm thấy ghét bỏ Tô Mẫn Ái nữa, mà ngược lại chỉ thấy đáng thương thay cho cô ta.
Vì hoàn cảnh của cô ta chẳng cần nói đâu xa, chính bản thân cô đã là người được nếm trải.
"Em không tin! Anh đừng nghĩ anh bịa đặt như vậy thì có thể thay đổi được suy nghĩ của em!", Tô Mẫn Ái kiên định lắc đầu, tuy nói rằng không tin nhưng lý trí cô ta đã có vài phần chao đảo.
Bởi vì cô ta biết, Phó Dung từ trước đến nay chưa từng nói dối bất cứ điều gì.
"Cô không tin thì để tôi nói thêm cho cô biết một chuyện nữa.
Thực ra mẹ của cô, không phải đang yên đang lành phát điên mà chết đâu.
Cô hẳn còn nhớ rõ ngày này năm trước là sinh nhật của cô chứ? Chính trong đêm hôm đó, Tô Linh Tuệ đã âm thầm sai người bắt cóc bà ta, sau đó quăng vào ổ một lũ nghiện ngập.
Bà ta vì không chịu nổi đả kích nên mới phát điên, tự sát mà chết.
Ba cô cũng rõ chuyện này, nhưng lão vẫn dung túng xem như không biết gì cả.
Nếu cô không tin, thì có thể trở vê đối chứng!"
Vừa dứt lời xong, một tia sét rạch ngang bầu trời, hắt thứ ánh sáng tim tím bao trùm lấy không gian.
Tô Mẫn Ái đứng chết lặng dưới mưa, ngay cả một nhịp hô hấp cũng không thể thở nổi.
Cô ta cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, tứ chi như tê liệt cả đi.
Những gì mà Phó Dung vừa nói, hoàn toàn là những điều mà Tô Mẫn Ái từ lâu không muốn nhớ đến nữa.
Cô ta vẫn nhớ rõ, trong đêm sinh nhật của mình hôm ấy, mẹ cô ta là Quan Hiểu Lan đã phát điên như thế nào.
"Mẫn Ái, những chuyện dơ bẩn đó, cả Tô gia vĩnh viễn cũng sẽ giấu cô.
Cô tin tôi, hay cô tin vào chị gái không cùng một mẹ đó của cô, thì tùy cô ý thức vậy.
"
Nói rồi, Phó Dung kéo Lục Thiên Tình vào trong, đóng cửa lớn lại, trực tiếp đuổi người.
Bên ngoài sấm chớp ầm ầm, Tô Mẫn Ái vẫn đứng bất động dưới mưa.
Lời của Phó Dung vẫn còn vang vọng bên tai, còn lớn hơn cả tiếng sấm chớp trên trời.
Ký ức trong tiềm thức ùa lại, khiến Tô Mẫn Ái nhớ lại những ngày tháng cơ cực của mình và mẹ ra sao.
Vì cô ta là con riêng, nên ngoài bà nội ra, chẳng ai yêu thương cô ta cả.
Đến cả cha là Tô Tuấn cũng xem như là đồ phiền phức sâu bọ, anh chị luôn luôn miệt thị xúc phạm cô ta.
Những lúc như vậy, chỉ có mẹ là bên cạnh cô ta, bảo bọc che chở mà ôm Tô Mẫn Ái vào lòng.
Nhưng Quan Hiểu Lan lại chết tức tưởi như vậy, nhà họ Tô lại nói do bà ta nhiễm bệnh nên phát điên khép lại sự việc, nhưng đã qua một năm rồi, cái chết của mẹ mãi mãi là vết thương không lành trong lòng Tô Mẫn Ái.
Cô ta đứng bất động rất lâu, sau đó mới rời đi khỏi đó.
Trong đầu Tô Mẫn Ái bất giác nhớ lại, lúc mẹ cô ta trần trối, thần trí bất minh còn không nhớ nổi cô ta là ai, nhưng đến lúc máu chảy đầm đìa vẫn lắp bắp một chữ "Tuệ".
Xâu chuỗi lại mọi thứ, Tô Mẫn Ái cười lớn.
Hóa ra cô ta đã sống ngu ngốc lâu tới như vậy.
Cô ta đứng bên cạnh cây cầu định nhảy xuống, nhưng sau đó lại bước xuống, dường như đã nghĩ ra điều gì đó thông suốt hơn, cười lạnh mà trở vê Tô gia.
Đi ngang qua con hẻm nhỏ, thấy một con dao rỉ sét bị vứt đi, Tô Mẫn Ái nhặt lên, cùng với một ít thuốc trừ sâu loại độc nhất vừa mới mua, cất luôn vào túi.
Cũng không rõ trên mặt khi ấy là nước mắt hay mưa, mà lại đẳng, đắng vô cùng.
"Tiểu Nhiễm, cuối cùng thì anh hai, cũng có thể tiên đứa con rác rưởi đầu tiên của Tô Tuấn xuống hầu hạ em rồi! "
Đứng trong cần phòng thờ màu trắng nằm yên vị trong một góc lầu, Phó Dung thắp lên ba nén nhang, rũ bỏ gương mặt vốn hài hước thường ngày của mình, hết sức nghiêm trang mà cắm vào lư hương.
Sau đó lại cầm lấy một chiếc khăn sạch màu trắng, lau nhẹ nhàng tấm di ảnh được đặt trên đó, mặc dù tấm di ảnh kia chẳng có một hạt bụi nào.
Trong di ảnh, một cô gái rất xinh đẹp với nụ cười rực rỡ như thiên sứ, đã vĩnh viễn