Chính bản thân Lục Thiên Tình còn chẳng rõ, anh ta xuất hiện từ lúc nào.
Tại sao lại biết cô đang ở đây? Nhất thời, cô cứng miệng.
Cứng miệng bởi vì cô chẳng biết nói gì.
"Sao lại im lặng? Chẳng phải vừa rồi còn nói năng sung sức lắm sao?"
Thạch Tâm Thất bước vào trong phòng bệnh, nửa như chất vấn lại nửa như đang không quan tâm.
Nếu không phải anh từ Lam Thanh Sương trong lúc vạ miệng mà biết được, thì cô còn định giấu đến bao giờ? "Lục Bối Di, có phải cô muốn ở lại cái bệnh viện hôi hám này lắm không?"
Thạch Tâm Thất nói rồi, túm chặt lấy tay cô mà nhấn mạnh, thời gian qua anh còn nghĩ cô đã về nhà mẹ đẻ của mình rồi, không ngờ lại trốn rúc trong một cái bệnh viện như vậy.
Còn là hoàn toàn cắt đứt liên lạc với gia đình chồng luôn.
"Cũng không cần anh quản! Tôi cũng không có mượn anh đến đây để chê cười.
"
Lục Thiên Tình giật tay ra, lớn tiếng.
Người đàn ông này vừa gặp lại muốn hung hãn với cô sao? Chả trách khiến cô chán ghét lâu tới như vậy.
"Chê cười? Hừ, cô còn biết sợ người khác chê cười sao? Tại sao không nhìn lại bản thân cô đã làm ra những chuyện gì?"
"Anh chỉ biết khô khan như vậy, ngoài những câu hỏi đô thị nhàm chán đó ra thì anh có thể nói được gì? Anh cả, tôi chỉ là người bình thường, anh đừng có lúc nào cũng mang bộ mặt gia tộc gán lên người tôi.
"
Lục Thiên Tình nói xong, cũng không muốn dây dưa nữa, liền hậm hực bỏ đi ra ngoài.
Cô nhận lấy giấy báo xuất viện, sau đó bắt một chiếc taxi, định lên xe trở về.
"Tôi có xe!"
Thạch Tâm Thất đã kịp giữ cô lại, ngăn không cho cô lên taxi.
"Buông ra! Tôi không muốn đi cùng xe với anh.
Và cũng không có ý định quay lại ăn bám ở bệnh viện đâu nên anh không cần đi cùng để giám sát! Nói vậy anh hài lòng rồi chứ?"
Lục Thiên Tình nói một tràng, sau đó mặc kệ Thạch Tâm Thất, vẫn lên taxi, ra hiệu cho tài xế mau chóng chạy đi.
"Khẩu khí ngày càng lớn!"
Thạch Tâm Thất đứng trước mặt đường ngoài bệnh viện, tức giận nói một câu, đá vào bánh xe một cái, mới lên xe theo sau mà trở về.
Chỉ là chạy rất chậm, rất chậm.
Lục Thiên Tình ngồi ở chiếc taxi phía trước, nhìn vào kính chiếu hậu, chỉ cảm thấy có người đàn ông kia theo sau lại khiến cô khó thở vô cùng.
Cô hạ kính xe cho gió tràn vào, ngước đôi mắt xinh đẹp lên nhìn bầu trời phía trên cao, mây thật trong, nhưng trong mơ hồ lại có hình ảnh của Thạch Tâm Hân trong đó.
Về đến nhà, Lục Thiên Tình đứng lại trước cửa lớn một chốc, sau đó mới dẫn lấy bình tĩnh mà đi vào.
Tự nhủ bản thân chuyện gì rồi cũng phải đối diện, lo sợ có ích lợi gì đâu nữa chứ.
Càng huống hồ, thay vì lo sợ, cô phải mạnh mẽ mới có thể có can đảm mà bảo vệ chính mình.
Những ngày ngắn ngủi trong bệnh viện đã dạy cho cô biết sinh mạng đáng giá đến mức nào, mỗi ngày đều thấy có không biết bao nhiêu người được đẩy vào phòng cấp cứu, nhà xác cũng theo đó mà nhân lên, mạng sống mới là tất cả, tại sao cô phải lo lắng về một việc vụn vặt thế này.
Lục Thiên Tình bước vào trong, quyết tâm sẽ không để sự việc kia xảy ra thêm một lần nào nữa.
Ngay lúc cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để gặp mặt Thạch Tâm Hân, thì vào đến trong phòng khách đã nghe thấy những tiếng khóc lóc nỉ non, tiếp sau đó Lục Thiên Tình lại gặp phải một sự việc khiến bản thân ngỡ ngàng.
Trong sảnh lớn, "mẹ chồng"
Triệu Tân của cô đang quỳ sạp dưới đất liên tục van xin Thạch Vũ điều gì đó.
Cô chỉ nghe được bà ta liên miệng kêu gào.
"Thạch lão, xin ông đấy.
Tôi xin ông đấy.
Huhu, A Vỹ đã chết rồi, tôi thực không còn chỗ dung thân nữa.
Xin ông, hãy cho tôi được ở lại đây đi mà, hãy nể tình quan hệ trước đây của chúng ta, dù cho có bắt tôi làm người ở cũng được! "
Lục Thiên Tình nghe thấy thì kinh ngạc, cuối cùng là chuyện gì đang xảy ra? Cô chỉ thấy Triệu Tân trước mắt kia đang quỳ sụp mà khóc lóc, còn ba chồng của cô thì lộ rõ sự bất lực mà không ngừng xua đuổi thở dài.
"Bà có van xin cũng vô ích.
Chúng ta không còn liên can gì nữa"
Thạch Vũ trầm ngâm nói, cả người vẫn trầm mặc không chút lung lay.
"Ba.
.
", Lục Thiên Tình gọi một tiếng.
Thạch Vũ nghe xong liền nhận ra, không nói gì, chỉ khoác tay bảo cô rời đi trước, ông sẽ giải quyết sự việc.
Nhưng Triệu Tần vừa trông thấy cô, cảm thấy Thạch Vũ quá cứng rắn không thể lay chuyển được, liền lao về phía cô mà khóc